
giận đến tay bốp
vỡ chung trà trong tay. Hắn định xuống xử hai người đó ngay nhưng kịp dùng đầu
óc thay vì nóng tính sử dụng bạo lực lúc này.
Việc này liên
quan đến Lệ Nhan, suy cho cùng nếu hắn xử lí ngay đây cũng không làm Lệ Nhan nhận
ra bộ mặt xấu xa của Cừu Vạn Sinh. Nghĩ thế Hiên Phi vội trở về nói cho Lệ Nhan
biết.
—————
Ngày mai thành
thân làm tân nương rồi, nàng vui đến đến chết mất nằm lăn trên giường nhìn bộ
áo tân nương đỏ rực rỡ của mình. Đột nhiên có tiếng gõ nhẹ từ cửa sổ thật lịch
sự khiến nàng cũng ngây ngô hỏi như có người ngoài cửa chính…
- Ai vậy?
- Ta vô một chút nhé!?
- Ừhm… mà cái giọng này…
Nàng ngồi bật lên
thì Hiên Phi đã mở cửa sổ nhảy gọn vào phòng. Ngay lập tức chiếc giày chọi đến,
hắn nhanh tay chụp lấy bảo vệ cái mặt đẹp của mình khỏi ăn giày. Lệ Nhan trên
giường hung hăng.
- Đêm hôm khuya khoắt, ngươi vào phòng ta có ý
đồ gì Thổ Phỉ?
- Mặt trời còn chưa xuống núi đêm khuya cái đầu
heo nhà ngươi! Ta gõ cửa xin vào rồi mà!
- Được thôi! Hôm nay ngươi to gan mò sang tận
phòng ta gây sự thì ta sẵn sàng tiếp đón không sợ đâu!
Nhìn bộ dạng hung
dữ của nàng đứng trên giường thủ thế đánh nhau làm Hiên Phi thông cảm sâu sắc
vì sao Cừu Vạn Sinh thê thảm không muốn thú nha đầu này làm vợ rồi. Hắn vào tìm
nàng không vì gây sự nên nói thẳng thắng.
- Ta có chuyện cần nói với ngươi!
- Nói hả? Chứ không phải cải lộn sao? - Nàng
hạ tay ngu ngơ hỏi khiến Hiên Phi không tức điên lên cũng lạ.
- Rót trà mời ta uống ngay đi!
- Ngươi lẻn vào nhà ta rồi còn bắt ta mời trà nữa
sao?
Hắn mặc kệ, cứ thế
ngồi xuống ghế. Lệ Nhan tuy hậm hực tức vẫn bước xuống rót trà. Mắt hắn nhìn
qua bộ áo đỏ tân nương của nàng treo cao mà trong lòng cảm giác khó chịu. Lệ
Nhan rót trà xong nhíu mày lên tiếng.
- Nói gì nói lẹ đi Thổ Phỉ!
Hiên Phi nhìn
nàng, ánh mắt cương định, giọng nói cất lên quả quyết đáp lại nàng.
- Ngày mai ngươi không được thành thân với Cừu
Vạn Sinh!!!
Nàng nhíu mày chờ
xem hắn mò sang đây để nói chuyện quái gì. Hiên Phi nhìn nàng, ánh mắt cương
nghị, giọng nói cất lên quả quyết nói thật dứt khoát.
- Ngày mai ngươi không được thành thân với Cừu
Vạn Sinh!!!
Lệ Nhan sững ra
ngay như tiếng sét ngay tai. Nàng biết Hiên Phi từ lâu, hắn tuy có chút bất thường
nhưng chưa bao giờ mở miệng phát ngôn câu nào gây sốc cho nàng đến mức này. Chẳng
suy nghĩ gì, nàng giơ tay lên hướng về phía Hiên Phi. Hiên Phi vẫn nhất mực
nhìn nàng một cách kiên định để ăn trọn cú đấm của Mạch đại tiểu thư.
Lệ Nhan đánh chuẩn
ngay mặt hắn, Hiên Phi xoay lại chùi máu mũi, tuấn nhan hơi bị tổn hại nhưng
không quá mức bầm dập vẫn gắng nói tiếp.
- Cái này ngươi phải nghe lời ta!
- Nghe ngươi cái con khỉ!? Rãnh rỗi quá nên
sang phá ta trước ngày ta xuất giá chứ gì Thổ Phỉ!
Lệ Nhan tức lắm rồi,
nàng đã đứng một chân gác lên ghế, tay áo sắn cao sẵn sàng lao đánh nhừ tên khốn
họ Long này ngay. Hiên Phi biết mình chọc nàng rồi vẫn cố nói.
- Cừu Vạn Sinh không thích ngươi, hắn chỉ thích
Thu Nguyệt và tiêu cục này thôi. Hắn sẽ lừa ngươi để có cả Thu Nguyệt đó!
Lệ Nhan nghe và
nhanh chóng thơ thẫn nhìn Hiên Phi. Hiên Phi nhìn thẳng vào nàng mong nàng sẽ
tin lời mình nói. Nhưng Lệ Nhan hạ tay xem ra bình tĩnh bớt không muốn đánh hắn
nữa. Tuy nhiên nàng lại suy nghĩ sang ý khác.
- Ta biết là ta không đẹp bằng muội ấy nhưng có
cần ngươi phá hoại tình cảm tỉ muội của ta như vậy không?
- Ta không có!!! Ta vừa mới nghe Vạn Sinh và cậu
của hắn bàn nhau lừa ngươi bằng tờ khế ước gian trá. Ta không ám chỉ hay phá hoại
tình cảm tỉ muội nhà ngươi cả mà ta đang cố nói cho ngươi sự thật là Vạn Sinh xấu
xa. Ngươi tuyệt đối không thể thành thân với loại người đó!
Hiên Phi không biết
lời mình có khiến nàng tin hay không nhưng hắn thật hết lời giải thích rồi. Lệ
Nhan nhìn ánh mắt Hiên Phi rồi suy nghĩ một lúc. Hắn chờ đợi cuối cùng nàng
nhíu mi đáp lời một cách dứt khoát.
- Ta không tin ngươi!
Hiên Phi thiếu
chút tự đập đầu xuống bàn rồi vì nha đầu này đúng là không đổi nghĩ sao nói thế.
Tất nhiên Hiên Phi biết rất rõ vị trí “tuyệt vời” của mình trong lòng nàng, trừ
khi nàng điên mới đi tin oan gia như hắn nha. Hiên Phi nhăn mày vừa tức vừa bức
rức không nên lời…
- Ta biết ngươi thế nào cũng không tin ta mà…
- Vậy thì về đi ta không tiễn!
Nàng đuổi thẳng
vì không muốn nhìn thấy cái bản mặt đẹp đáng ghét của Hiên Phi trong phòng mình
nữa. Ngày mai nàng sẽ là tân nương hạnh phúc rồi thì hắn lù lù trèo cửa sổ nói
thế không nóng giận nàng chẳng phải con người nữa.
Hắn nhắm thấy nói
với nàng như lời suông không có giá trị đành nói không khác gì nài nỉ…
- Lệ Nhan! Hôn nhân đại sự là chuyện hệ trọng cả
đời. Ngươi đừng lấy loại người đó mà!
Hiên Phi hi vọng
chút tình cảm hàng xóm từ lúc lọt lòng của cả hai sẽ khiến nàng lây chuyển rồi
suy nghĩ lại. Nhưng cũng như cha hắn không được dự hôn lễ chỉ vì hiềm khích với
cha nàng, giữ hắn với nàng xung đột nhiều hơn kỉ niệm đẹp. Có gì đáng phải tin
một kẻ chuyên trêu chọc nàng cơ chứ.
- Ta với ngươi ghét nhau như vậy, nếu l