
hửi thằng con dám đầy đọa
gia nhân của mình. Nếu như mọi việc trông bên ngoài vẫn như cũ nhưng thật chất
lòng người đã khác xa một đoạn rồi.
—————–
Hiên Phi nằm đắp
chăn, ở trần nửa người, mắt khép lại cố ngủ và quên đi… Long Bách Phi – cha mình.
Nhưng có cố gắng thế nào hắn cũng không thể làm ngơ được nên nổi điên ngồi lên
hét ra lửa…
- Cha làm ơn đi chổ khác cho con ngủ có được
không!?
Long Bách Phi
đang đi qua lại giận cũng trả lời con mình ngay….
- Con ngủ cả ngày hôm qua về rồi còn gì? Mai
thành thân rồi mà lão già Mạch Kiểm đó thật không mời cha dự thật. Cả Vạn An
này trên dưới ai cũng được mời dự lễ chỉ có cha con mình là không… TA HẬN LÃO
GIÀ ĐÓ!!!
Hiên Phi thở dài
nhìn ông cha mỹ nam trung niên của mình rồi cầm lấy áo mặc vào. Ngày nào cũng
ném rác qua nhà người ta, liên tục chửi nhau hơn hai mươi năm nay hỏi sao nhà
người ta không mời cha hắn cơ chứ. Hắn đang thật mừng vì không mời mình đây.
Chợt Long Bách
Phi nảy ra sáng kiến nhìn ngay con trai rồi nói…
- Hay là tháng sau con thành thân ngay đi! Cha
sẽ mời cả Vạn An không mời nhà lão… haha quá hay!?!
- Con lấy cha hả?
Hiên Phi vừa mặc
áo vừa nheo mắt nhìn cha. Hẹn tháng sau muốn lấy vợ là lấy liền như cha nói chỉ
có thể là cha hắn chịu làm tân nương xinh đẹp vì con trai thôi chứ tìm đâu ra.
Ông bố nghe thế cười khì, tay phe phẩy nói…
- Ây da… Cha ở vậy thờ mẹ con nha! Tất nhiên là
cha sẽ tìm cho con một tiểu thư nhà đàng hoàn rồi. Cỡ con trai của Long Bách
Phi này thiếu gì người đòi lấy chứ háhá…
- Thế thì cha tự mình đi lấy vợ đi!
- Sao vậy? Con đi đâu thế Hiên nhi? Cha chưa
nói chuyện xong mà!
Hiên Phi mặc kệ
ông bố dở hơi của mình đi luôn khỏi nhà. Vừa bước chân khỏi cổng phủ hắn đã phải
thấy vải đỏ treo bên nhà “hàng xóm”, trong người nhanh chóng bực mình đi luôn
ra phố.
Hiên Phi lúc này
có ba khúc mắc trong đầu khó giải đáp:
Thứ nhất: tại sao Lệ Nhan lấy chồng hắn
không vui?
Thứ hai: tại sao hắn lại không vui đến mức
này?
Thứ ba: Hắn thật không thể nghĩ ra tại sao
lại cứ không vui vì Lệ Nhan thành thân như vậy!?
Mọi người trên phố
đơ ra vì “siêu cấp mỹ nam nhân” ôm đầu nhìn trời ngay giữa đường. Hắn thật sự
là buồn bực, khó chịu trong lòng sắp điên rồi. Đi bảo tiêu, trong đầu hắn cứ lo
sẽ về không kịp hôn lễ của Lệ Nhan. Sau khi đi gấp rút về kịp lại tự hỏi … hắn
muốn về kịp để làm gì chứ?
Chắc là để hắn
như tên ngốc khùng điên tuyệt đẹp giữa phố như lúc này đây cho mọi người ngắm
nhìn khi bận nghĩ mãi cũng không ra.
Hiên Phi hít một
hơi lấy lại phong độ rồi đi tiếp. Hắn cần đến nơi vui vẻ như kỉ viện để không
suy nghĩ lung tung về nha đầu Lệ Nhan nữa. Song đang thẳng tiến đến kỉ viện,
Hiên Phi lại thấy Cừu Vạn Sinh đang uống rượu ở tửu lâu. Bên cạnh huynh ta có một
ông thúc già ngồi chung.
Ngày mai Vạn Sinh
là tân lang rồi cơ mà sao lại mang bộ dạng sầu thảm uống rượu giải sầu ở đây.
Không chừng hôn sự có vấn đề không thành. Nghĩ thế tự dưng Hiên Phi tươi tỉnh hẳn,
nhanh chóng đi vào chọn bàn trên tầng lầu có lang can nhìn xuống bàn của Vạn
Sinh bên dưới tầng trệt.
Vạn Sinh và ông
thúc lạ đang nói chuyện với nhau…
- Con không muốn… - Vạn
Sinh vừa nói vừa nốc rượu thê thảm. Ông thúc cố khuyên nhủ.
- Muốn hay không muốn cái gì chứ!? Uống ít thôi
con…
- Cửu cửu ơi! Thu Nguyệt xinh đẹp như vậy… sao
con lại phải lấy một nha đầu thật là xấu xí từ trong lẫn ngoài như vậy chứ?
Lời Vạn Sinh nghe
đến tai, tự động tay Hiên Phi siết lại giận dữ. Trên đời này kẻ dám chửi Mạch Lệ
Nhan xấu chỉ có mỗi Hiên Phi thôi mà tên khốn Cừu Vạn Sinh đó dám chửi nàng. Chỉ
thiếu một chút bình tĩnh nữa thôi có lẽ Hiên Phi đã lao xuống đấm vào mặt Vạn
Sinh rồi. Thật may là hắn kịp suy nghĩ lại tại sao lại tức giận thay Lệ Nhan
như vậy chứ.
Lúc Hiên Phi đang
cố kiềm chế cơn giận vô cớ thay Lệ Nhan thì bên dưới ông cậu của Vạn Sinh nói
như dỗ dành.
- Cửu cửu đã nói với con rồi! Mạch Lệ Nhan là
trưởng nữ kế nghiệp, phải có nha đầu đó mới có cả tiêu cục.
- Nhưng con muốn có cả Thu Nguyệt xinh đẹp cơ!
- Con thật tham lam đó Sinh nhi! Vì thế cửu cửu
đã nghĩ ra một cách này hay lắm dành cho con!
Vạn Sinh ngà ngà
say vẫn cố tỉnh táo nhìn cậu đưa ra một tờ giấy. Nhìn bên ngoài đầy chữ trong
như một tờ khế ước đơn thuần. Nhưng lão già cười gian chỉ con Vạn Sinh xem bên
trong thật ra là một tờ giấy ghép đôi đính vào nhau bởi hai mép giấy hai bên. Cừu
Vạn Sinh ngây ngô nhìn.
- Đêm động phòng hoa chúc sau khi chuốt say rồi
làm con bé mê mẩn, con ép nó đề tên vào khế ước này. Trên đây chỉ là cam kết
chung thủy một lòng, giao quyền hành quản tiêu cục cho con. Còn ẩn một mặt giấu
bên trong phải xé ra mới thấy chính là cam kết để nhị muội của con bé làm vợ lẻ
của con. Đến lúc Lệ Nhan tỉnh táo thì đã một tay giao tiêu cục, một tay dâng tiểu
muội xinh đẹp cho phu quân rồi. Con lúc ấy vừa có Cửu Nhật tiêu cục vừa có cả mỹ
nhân nha!
Vạn Sinh phút chốc
nhìn tờ giấy đơn giản lại mang đến toàn điều tốt đẹp, từ từ cũng nở nụ cười tà
với ông cậu của mình. Chỉ có Hiên Phi nghe thấy, nhìn thấy hết