
ói gì đó nhưng bị Tần Phóng đá cho một
phát, anh đành quay về bên cạnh La Nhan Khanh, nhìn Tần Phóng ăn hết bắp ngô.
Anh còn nhớ, khi nhỏ, cả hai rất nghịch ngợm, luôn chạy đùa khắp các ngõ ngách,
ruộng đồng. Có lần thấy ngoài bãi bắp ngô đã to, cả hai liền hái trộm một bắp,
nhưng không may bị mấy người đi tuần bắt được, vì chuyện này mà cả hai bị giày
vò không ít. Từ đó về sau, Tần Phóng không bao giờ động tới ngô nữa, hôm nay vì
Nhan Nặc mà anh phá lệ. Lần này Phương lỗi mới sáng mắt, tình yêu đúng là có
sức mạnh thật to lớn, có thể thay đổi được thói quen của một con sư tử bạo
chúa.
Tần Phóng lại nghĩ lý do không ăn ngô của mình chuối quá, nên anh kiên quyết
không phun ra, hơn nữa đây là bắp ngô chính tay Nhan Nặc nướng cho anh, cũng
chưa thấy cô nướng cho ai khác, nên bóng đen ám ảnh trong lòng anh cũng được
vén mở, tất cả tâm ý đều dồn lên “bắp ngô này chỉ nướng cho mình anh”. Anh
không phải ăn bắp ngô mà là ăn tấm lòng.
Nhan Nặc chẳng hề biết sự thay đổi đột ngột của Tần Phóng, cô nướng đồ ăn cho
Tần Phóng cũng không có ý gì đặc biệt mà nhìn quanh, cũng chỉ có cô mới chịu
được cái tên đàn ông tính khí dở người này, những người khác nếu không có việc
thì không dám chọc giận Tần Phóng.
Vì thế, nếu đã là sự hiểu lầm đẹp đẽ thì cứ để nó tiếp tục đi.
Bên kia, Hàn Dược không biết trêu chọc gì Mai Tử Hy mà khiến cô chạy khắp vườn
đuổi theo cậu. Mai Tử Hy vấp phải hòn đá, thế là cả người đổ về phía Nhan Nặc.
Tần Phóng đưa tay định che cho cô nhưng không kịp, Nhan Nặc bị đẩy về phía
trước, cánh tay trái đang cầm xiên thịt tựa sát vào lò lửa nóng, bàn tay bị
bỏng đến đỏ ửng. Cảm giác đau thấu xương khiến cô nghiến răng nghiến lợi.
Thấy Nhan Nặc bị thương, Tần Phóng nổi giận đùng đùng, hai mắt anh long sòng
sọc như muốn tóe lửa, anh nhìn Mai Tử Hy, gầm lên: “Cô lớn thế này rồi mà không
biết chừng mực à?”
Mói xong, anh kéo Nhan Nặc chạy tới vòi nước trong vườn hoa, xả nước.
Nước đầu đông lạnh thấu tâm can thế nhưng lại có hiệu quả tốt. Tần Phóng chau
mày, cẩn thận xả nước lạnh lên mu bàn tay bị thương của cô, chốc chốc lại hỏi:
“Thế nào có đau không? Đau cũng phải chịu đấy, một lát sẽ khỏi.”
Giọng anh quá dịu dàng, so với dáng vẻ nổi giận ban nãy, thật khác nhau một
trời một vực, cứ như không phải do một người nói ra.
Nhan Nặc vốn rất sợ đau, bây giờ còn thấy đau tận tâm can, nếu không phải Tần
Phóng đang túm tay cô thì cô đã chạy biến đi rồi. Có điều cô biết vết thương
cần được xử lý kịp thời nên đành nghiến răng để mình không kêu đau, quay mặt đi
không đám nhìn.
Hơi ấm từ bàn tay Tần Phóng len lỏi vào tận tim cô, giọng an ủi nhẹ nhàng của
anh đã có tác dụng, cô không còn cảm thấy đau vì bị bỏng nữa.
Tần Phóng ân cần giúp Nhan Nặc xử lý cánh tay bị thương, sau đó cầm tuýp thuốc
chữa bỏng mẹ Phương Lỗi đưa cho, vội vàng thoa lên tay cô. Động tác bôi thuốc
rất dịu dàng, kem thuốc mát lạnh làm dịu đi cơn đau, đôi mày của Nhan Nặc cũng
dần dãn ra.
Bà Phương xót xa hỏi: “Tiểu Nặc, đau lắm phải không?”
Nhan Nặc sợ mọi người lo lắng nên lắc đầu: “Không sao ạ, chườm lạnh một chút
nên đỡ rồi ạ, bác gái không cần lo lắng quá đâu ạ!”
Mai Tử Hy đứng im bên cạnh, thấy mu bàn tay Nhan Nặc sưng đỏ, cô xấu hổ cúi gằm
mặt, lí nhí nói: “Chị Nhan, em xin lỗi.”
Cô không cần nghĩ cũng biết Nhan Nặc đau thế nào, cũng là phụ nữ với nhau, cô
biết một vết thương nhỏ cũng là trí mạng, huống hồ đây lại là vết thương trên
mu bàn tay trắng nõn này. Cô sợ sẽ để lại sẹo, cảm giác hối hận dâng tràn trong
lòng cô.
Với tính cách của Nhan Nặc thì có chuyện sẽ trách mắng Mai Tử Hy cơ chứ, cô
quay sang cười: “Không sao đâu, chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà, á...”
Tần Phóng cố ý mạnh tay, anh tức giận nói: “Đau chưa? Còn nói là không sao,
phải để cô ấy biết bản thân mình lỗ mãng thế nào, để xem sau này còn dám thế
nữa không?”
“Không dám nữa, không dám nữa.” Mai Tử Hy lắc đầu xua tay, luôn miệng nói, đã
gặp ma rồi chẳng lẽ không sợ tối!
Tần Phóng hừ một tiếng, có Nhan Nặc ở đây, anh không tiện “phát bệnh”.
Hàn Dược đứng bên cũng cảm thây xấu hổ, cậu gãi đầu nói: “Chị Nhan, hai hôm
trước bác em từ Singapore về có mang về mấy tuýp thuốc, mai đi làm em mang cho
chị dùng thử. Chắc là có tác dụng.”
Nhan Nặc thấy cậu nhăn nhó mặt mày liền bật cười: “Được rồi, được rồi, chỉ là
chuyện nhỏ thôi mà, mọi người đi chơi đi, đừng đứng đây nữa. Mất hứng quá đấy!
Có điều, Tử Hy này, phạt em nương đồ cho chị, được không?”
“Vâng, đương nhiên là được rồi”, Mai Tử Hy vui
vẻ đáp.
Mặc dù nói thế nhưng Nhan Nặc không ăn được mấy, bởi vì đồ nướng thường rất
nóng, không có lợi cho vết thương của cô, bà Phương thấy vậy liền nấu cho cô
một nồi cháo trứng thịt nạc để bồi bổ.
Còn Tần Phóng cứ sầm mặt, mọi người cũng không ai dám chọc giận anh, ngoan
ngoãn ngồi ăn uống, sợ lại khiến anh không vui. Nếu không phải sự việc ra đột
ngột, mọi người đều dồn hết sự quan tâm về phía Nhan Nặc thì sẽ phát hiện ra
hành động của Tần Phóng rất đáng để “nghiên cứu”, dù sao lúc đó anh cũng vô
cùng kích động, đã vượt qua