
băng rơi.
Nhan Nặc mặc áo lông vũ dài màu hồng, nắm tay Tần Phóng bước thật chậm, gương
mặt bị gió thổi qua nên ửng hồng. Nghe thấy tiếng người đang đếm ngược cách đó
không xa, cô đột nhiên ngẩng đầu, kiễng chân khẽ hôn lên má anh, rồi đỏ bừng
mặt chạy đi chẳng khác gì một đứa trẻ chưa kịp lớn.
Tần Phóng không giấu được niềm vui, anh nở nụ cười rạng rỡ, khó khăn lắm mới
bắt được cô, anh đưa tay vuốt nhẹ đôi má đã ửng hồng như hai trái đào, rồi nhìn
cô tình tứ.
Đúng lúc đó, tiếng chuông Giao thừa vang lên.
Nhan Nặc dựa vào người anh, cười hạnh phúc: “Tần Phóng, chúc mừng năm mới!”
Đôi mắt cô như có đốm lửa sáng rực, Tần Phóng chợt khựng lại. Quên cả hơi thở,
quên cả trả lời, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, dù ngoài trời gió rất lạnh.
Đây là năm đầu tiên hai người ở bên nhau, bắt đầu tạo lập tương lai thuộc về
hai người.
Bác sĩ điều trị của ông
nội Tần Phóng - Smith - là người có tiếng trong việc chữa trị bệnh ung thư
phổi, ông đã gọi điện báo cho Tần Phóng việc ông nội bất chấp tình trạng sức
khỏe, nhất định đòi về nước, anh rất tức giận nhưng không biết làm thế nào. Ông
Tần ở thành phố C ba ngày, ba ngày này Nhan Nặc và Tần Phóng đều cùng ông đi
chơi, nhưng để điều trị, cuối cùng ông vẫn phải quay về.
Trước khi lên máy bay, ông Tần lấy một chiếc nhẫn bằng ngọc lục bảo ra, đặt vào
tay Nhan Nặc, gương mặt gầy gò tỏ rõ sự ấm áp: “Nha đầu, chiếc nhẫn này là di
vật của bà nội nó, ông cũng không biết còn cơ hội được gặp lại cháu nữa không,
cái này cháu giữ làm kỷ niệm nhé!”
Nhan Nặc bất ngờ khi được yêu quý thế này, dù là ý nghĩa hay giá trị thì chiếc
nhẫn này đều rất quý giá, cô luôn miệng từ chối. Tần Phóng bực mình trừng mắt
khiến cô phải nhận, rồi anh quay sang nói với ông nội: “Sau Tết, bên này bắt
tay vào thi công, đợi mọi việc trong văn phòng ổn định rồi tụi cháu sẽ qua thăm
ông một chuyến, ông phải nghe lời bác sĩ Smith, đừng như trẻ con khiến người
khác lo lắng nữa.”
Ánh mắt ông Tần bừng sáng, ánh mắt họ thật giống nhau, đúng là cùng chung một
dòng máu. Ông chau mày, chậm rãi nói: “A Phóng là đứa rất tốt, chỉ là tính khí
ngang bướng, sau này phải phiền cháu chăm sóc nó rồi.”
Nhan Nặc trịnh trọng gật đầu đáp: “Ông đừng lo, cháu sẽ làm thế.”
Cuối cùng, ông Tần cũng mãn nguyện bước vào cửa làm thủ tục. Tần Phóng lặng lẽ
nhìn theo bóng ông, rồi lại nhìn chiếc nhẫn trên tay Nhan Nặc, thở dài: “Ông
già thật rồi, nếu là ông trước đây, không giày vò chúng ta một trận thì tuyệt
đối không bao giờ ông nói ra mấy lời này.”
Nhan Nặc ôm chặt anh, nói: “Ông nội rất thương anh đó.”
Có nhiều việc không cần nói ra mọi người đều hiểu, nếu thực sự muốn chia cắt
hai người thì với tính cách của ông Tần, ông sẽ dùng trăm phương ngàn kế, nhưng
ông lại quay về đúng lúc bệnh nặng, chẳng qua chỉ muốn nhìn rõ xem người cháu
mình thích như thế nào. Khi đã yên tâm, đương nhiên không cần lo lắng nữa, ông
đã như ngọn đèn cạn dầu trước gió, không còn gì có thể mang theo vào lòng đất
nữa rồi, chỉ còn mối lo duy nhất là Tần Phóng.
Đón năm mới, tâm trạng Tần Phóng vừa vui vẻ vừa nặng nề.
Cuối cùng, anh không còn cô độc nữa, Nhan Nặc mang tới cho anh tất cả. Nhưng
khi nói chuyện qua webcam với bác sĩ Smith vài lần, anh biết tình hình của ông
nội không lạc quan cho lắm, các tế bào ung thư giai đoạn cuối đã di căn tới các
cơ quan nội tạng, để quá lâu nên khi làm phẫu thuật đã không còn kịp, chỉ có
thể điều trị bằng thuốc để khống chế bệnh ác tính, cho dù chữa trị thế nào thì
ông Tần cũng chỉ sống được một năm rưỡi nữa.
Trên đời này, điều đáng sợ nhất là con cháu muốn chăm sóc nhưng người thân
không còn.
Nhan Nặc biết gần đây tâm trạng anh không được tốt, vì thế cứ có thời gian cô
lại kéo anh đi dạo cho khuây khỏa, cả hai đã hứa hẹn đợi khi nào bản thiết kế
chính thức kỳ thứ hai trong kế hoạch hợp tác với Thịnh Thế hoàn thành sẽ bay
sang Mỹ, cùng ông Tần sống những ngày tháng cuối đời của ông.
Trong thời gian này, cũng có chuyện vui.
Qua Liên Nguyệt, Nhan Nặc đã liên lạc được với bạn cùng phòng cũ, được biết
Trần Thần - người trước đây đã từng giương cao lá cờ nữ sinh thời đại mới quyết
không kết hôn - giờ sắp kết hôn rồi. Cô ấy mời Nhan Nặc và Tần Phóng tới dự.
Lúc đó cô không nghĩ quá nhiều, chỉ hy vọng Tần Phóng có thể làm quen nhiều hơn
với bạn bè của cô.
Tại hôn lễ, có rất nhiều bạn bè đại học tới, cô dâu vẫn là người được chú ý
nhiều nhất, chú rể thì nhìn khá bình thường. Có điều anh ấy luôn bên cạnh chăm
sóc cô dâu rất chu đáo, nhìn là biết đó là người đàn ông tốt, thương yêu vợ. Bề
ngoài chỉ là chiếc mặt nạ lừa người đời, lúc hai người ở bên nhau quan trọng là
chia sẻ, những thứ khác chỉ là nói suông.
Nhan Nặc vào phòng trang điểm nói chuyện với bạn cũ, lúc ra ngoài thì gặp một
người cô không ngờ tới, là người học khóa trên cô - Bùi Tu Văn. Cách đây khá
lâu, cô có nghe tin anh ra nước ngoài học, không ngờ lại gặp ở đây. Cô lên
tiếng: “Anh Bùi, lâu lắm không gặp.”
Bùi Tu Văn đã không còn nét trẻ trung như thời sinh viên, trông chững chạc hơn
rất nhiều. Anh cườ