
chứ không phải vì tài sản đứng tên cô. Bà lấy lại số tài
sản đấy vì nó thuộc về cô, thuộc về người bạn xấu số của bà chứ không phải vì
chiếm đoạt nó.
“Giám đốc, bà chủ tịch gọi điện báo anh tối nay về
sớm.” Hoàng Khải bước vào phòng nói, Hải Nguyên đang ngồi dựa trên ghế tay vẫn
cầm quyển truyện.
“Sao không gọi trực tiếp cho tôi nhỉ? Cậu bảo là tôi
bận lắm không về được.” Anh ngẩng lên nhìn Hoàng Khải một cái rồi lại tiếp tục
đọc truyện. Hoàng Khải nhìn quyển truyện trên tay Hải Nguyên tròn mắt ngạc
nhiên, “Giám đốc từ bao giờ thích tiểu thuyết ngôn tình thế này?”.
“Bà chủ tịch nói cậu nhất định phải về, hình như là cô
ba đã về.” Hoàng Khải dấu suy nghĩ trong lòng mình tiếp tục nói. Hải Nguyên
nghe vậy liền đặt quyển truyện xuống mỉm cười rồi đứng dậy, lấy áo vest đi ra
khỏi văn phòng.
“Anh đi đâu vậy ạ?” Hoàng Khải hỏi.
“Về nhà.” Hải Nguyên cười đáp rồi đi mất khiến Hoàng
Khải ngơ ngác không hiểu gì, không biết lí do gì mà giám đốc lại thay đổi nhanh
như vậy, mấy hôm anh Hải Nguyên đặc biệt khác lạ, bình thường chẳng mấy khi
thấy anh cười vậy mà giờ anh hay cười hơn lại còn ngồi đọc tiểu thuyết ngôn
tình, anh còn chẳng bao giờ động đến mấy
quyển truyện đó vậy mà một người lãnh đạm lạnh lùng như Hải Nguyên lại ngồi cả
ngày đọc tiểu thuyết. Có phải trời sắp có biến động rồi không?
“Con về rồi đây!” Hải Nguyên bước vào nhà thấy ông Văn
Thịnh, bà Ngọc Lan và Hải Minh ngồi chơi cùng hai đứa trẻ rất vui vẻ, bà Ngọc
Lan thấy anh về liền lên tiếng trách móc:
“Sao giờ con mới về? Điện thoại gọi cũng không được?”
“Điện thoại con hết pin mà.”
“Khánh Đan về đấy!” bà nói.
“Vâng. Ôi mùi gì thơm thế hả thím?” Hải Nguyên nới rồi
chạy vào bếp xem, bà Ngọc Lan nhìn theo anh khó hiểu, bao nhiêu năm nay chẳng
phải Hải Nguyên luôn chờ Khánh Đan trở về sao, giờ Khánh Đan trở về Hải Nguyên
lại chẳng có chút phản ứng gì.
Hải Nguyên đi ra khỏi phòng bếp thì thấy Khánh Đan
cùng Nhật Lệ từ tầng hai đi xuống, anh khẽ mỉm cười nhìn cô.
“Con chào thím ạ.” Giọng nói của bé Tuyết vang lên rất
ngọt ngào, mọi người ngạc nhiên quay ra nhìn bé Tuyết, cô bé đang chạy lại gần
Khánh Đan cười toe toét khiến Khánh Đan thoáng ngây người ra phút chốc.
“Hả? Con chào cô hả?”
“Vâng, thím không phải là người ở bên nước ngoài mọi
người hay kể ạ? Mẹ con cũng hay kể về thím mà, hì hì.”
“Con phải gọi cô là cô chứ!” Khánh Đan mỉm cười nhìn
cô bé, “Con tên là Tuyết phải không?”
“Vâng ạ.”
“Thím ơi, chú Hải Nguyên ở nhà rất nhớ thím đấy, con
bảo chú gọi thím về mà chú không gọi, có phải thím cũng nhớ chú nên thím mới về
không? Bố con nhớ mẹ con bố cũng thường gọi điện thoại nhắc mẹ về sớm mà, mẹ
nhỉ? Chú Hải Nguyên đúng là ngốc thật, một cuộc điện thoại cũng không dám gọi.”
Cô bé nói tiếp.
Khánh Đan nghe giọng nói ngây thơ của Tuyết chợt sững
người lại, không hiểu cô bé này học những câu này ở đâu mà nói y như người lớn
vậy.
“Đi, ra ăn bánh thôi, chẳng phải Tuyết thích ăn bánh
kem sao, chú Hải Nguyên mua về cho con này.” Hải Nguyên mỉm cười rồi kéo Tuyết
ra bàn ngồi.
“Con còn nói linh tinh nữa lần sau đừng đi chơi cùng
chú nữa.” Hải Nguyên nói rồi khẽ lườm cô bé.
“Con có nói linh tinh đâu, chú suốt ngày lấy ảnh của
thím ra ngắm còn gì, điện thoại cũng có, máy tính cũng có, ví…” những lời sau
đó bị Hải Nguyên lấy tay bịt miệng cô bé lại không cho cô nói nữa. Mọi người
nhìn Khánh Đan mỉm cười đầy ẩn ý, còn Khánh Đan, cô không nói gì mà đi vào
trong bếp giúp thím Hồng bê thức ăn ra bàn.
“Khánh Đan, con ăn nhiều một chút, mấy món này đều là
những món ngày xưa con vẫn thích ăn.” Bà Ngọc Lan nói rồi gắp thức ăn vào bát
cho Khánh Đan.
“Con cảm ơn mẹ.”
“À, bây giờ con đang ở đâu?” Ông Văn Thịnh hỏi.
“Con đang ở ngoài khách sạn ạ.” Khánh Đan đáp.
“Sao con lại ở khách sạn? Dọn về nhà chẳng phải thoải
mái hơn không, để lát mẹ bảo chú Hưng cùng con sang lấy đồ rồi về nhà, phòng
của con mẹ vẫn giữ nguyên, không thay đổi gì cả.”
Bà Ngọc Lan dịu dàng nói, Khánh Đan nhìn bà trong
trong cô cảm thấy rất ấm áp nhưng cũng cảm thấy đau khổ vô cùng. Cô mang theo
bao hiểu lầm và oán hận rời xa bà, khi trở về bà vẫn bao dung tha thứ cho cô
thậm chí không một lời trách mắng mà yêu thương cô hết lòng. “Con sao vậy? Sao
lại khóc chứ? Đã lớn rồi mà vẫn như trẻ con vậy?”
Khánh Đan vội gạt nước mắt đi cười miễn cưỡng:
“Con xin lỗi, con ra ngoài chút!” Cô nói rồi bỏ bát
đũa xuống bàn và chạy ra ngoài.
Hải Nguyên đi theo Khánh Đan nhìn cô lặng lẽ khóc, cố
gắng không nấc lên tiếng, trong lòng anh cũng cảm thấy xót xa, anh tiến lại gần
rồi ngồi cạnh cô.
“Em muốn khóc thì cứ khóc to lên, không ai nghe thấy
đâu.”
“Em đã làm gì thế này?” Khánh Đan ngẩng đầu lên nhìn
anh, ánh mắt đau khô vô cùng, nước mắt vẫn không ngừng rơi.
“Không phải lỗi của em, mọi người không trách em đâu,
đừng tự dằn vặt mình nữa.” Hải Nguyên nhìn cô dịu dàng nói rồi đưa tay lau
những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô.
“Sao anh không nói cho em biết?”
“Anh đi tìm em nhưng em luôn trốn tránh anh.”
Khánh Đan khẽ mỉm cười chua xót r