
ha.
- Ai thèm làm gì chàng chứ?
An An nói có tí hậm hực giận dỗi bước đến trước giường. Gương mặt thanh tú vẫn còn không vui tuy nhiên chút biến sắc xấu hổ cũng không có khi tự nàng cởi tuột áo ngủ sa mỏng xuống.
Tống Minh nằm chết trân trên giường thiếu chút há hốc trào nước bọt nhìn áo lụa cứ rơi xuống, mặt tuấn mỹ lúng túng đáng thương…
- Nàng… nàng làm gì vậy? - Hắn run lên thật không dám nhìn thân thể tuyệt mỹ trần trụi của nàng ngay trước mắt nha. An An nhếch môi cười nhẹ trả lời phu quân ngay một cách ngắn gọn.
- Thì đi ngủ!!!
Nàng thoải mái chỉ giữ lại trên người độc mỗi nội y nhỏ màu hồng bên dưới che đậy không bao nhiêu, rồi bước lên giường nằm xuống ngay cạnh hắn. Tống Minh ngay lập tức bật dậy, sắc mặt vừa đỏ mắc cỡ vừa tức đến đen xì lại không còn chút bình tĩnh nào nữa…
- Tại sao nàng lại cởi áo hết ra như thế?
- Chàng nói không muốn đụng đến thiếp thì đừng có ý kiến. Mặc hay không là quyền của thiếp!
An An hung hăng trả lời mang đầy sự ác độc nhất nhầm vào phu quân “xấu xa” không chịu ăn thịt mình. Hắn nhìn nàng nhắm mắt lại có ý ngủ thật hạnh phúc thì không chịu đựng nổi run lên…
- Lỡ có người xông vào thì sao?
- Phòng này chỉ có chàng mới xông vào thôi. Sao hả? Chàng sợ bị thiếp dụ sao?
Chất giọng của nàng rõ trêu hắn. Gương mặt xinh đẹp tà mị, cùng thân thể trắng mịn hoàn mỹ chỉ khiến Tống Minh nói lắp bắp nghẹn lời…
- Nàng… yêu nữ mà!!!
- Ấy! Sao phu quân có thể chửi thê tử của chàng như vậy chứ? Tội nặng lắm nha! Giờ chàng không ngủ, thiếp đành ngủ trước vậy.
An An trả thù hắn hôm trước dám lạnh nhạt với mình, phải cho Tống Minh biết nàng không phải cái loại nữ nhân bị nam nhân “vùi dập” sẽ khóc lóc cam chịu đâu. Nàng rõ ràng lộ hết đuôi hồ ly tinh xấu xa rồi vẫn thản nhiên nằm đó ngủ mặc kệ hắn. Tống Minh vò đầu sắp sửa điên lên.
Con người hắn vốn lãnh đạm với mọi người mọi việc, hiếm lắm mới nóng giận mất bình tĩnh thôi vậy mà nàng chọc được hắn đến tận mức này. Tống Minh hít vào, hắn đường đường là một nam nhân cường tráng mạnh mẽ há lại sợ chút trò dụ dỗ nhỏ nhặt này chứ.
Thế là Tống Minh nằm xuống quyết đối mặt với nàng. An An ngay lập tức xoay người về phía hắn đem cả người sát vào.
Trong chăn da thịt nữ nhi mềm mịn như tơ lụa dán vào tay hắn, vậy mà nàng có thể an lòng ngủ ngon trong khi biết Tống Minh lẩm nhẩm rủa mình.
Đến khi sáng ra, nàng choàng tỉnh chỉ thấy còn mỗi mình nằm trên giường, nàng ngồi dậy và phát hiện có kẻ nào đó “không thể chịu đựng” nổi nên đã lén mặc áo lại cho nàng lúc nào không hay.
An An nhoẻn miệng cười khì khì xấu xa, phủi phủi áo trên người mình đầy dễ chịu. Cái này không phải do nàng ác chỉ là do chàng không biết to biết nhỏ chọc nàng để tự hại mình. Để rồi xem Tống Minh có mạnh mẽ cỡ nào cũng thổ huyết chết trên giường vì nàng thôi. Nghĩ đến là An An muốn cười bò lăn ra sàn luôn rồi.
————————–
Phiến An Thành hết hồn nhìn thần thái của kẻ trước mặt. Biểu ca anh dũng, tuấn tú, lạnh lùng, hành xử lãnh đạm, việc nguy cũng không biến sắc nhưng nay chỉ dùng vài chữ “mất phong độ” cũng không thể gột tả hết.
Tống Minh chờ An Thành đến, mắt nhìn chung rượu bằng vẻ lừ đừ, quầng thâm to như gấu trúc khiến cho gương mặt thiệt là dễ sợ, xuống sắc đến phờ phạc.
Chưa kể Tống Minh còn biết thở ngắn thở dài. Tuy gan của An Thành không nhỏ nhưng thấy cảnh tượng này cũng không khỏi muôn phần sợ hãi…
- Biểu ca! Huynh sao vậy?
Nghe giọng, Tống Minh nhìn lên lập tức đổi lấy vẻ mặt giận dữ túm cổ áo biểu đệ từ bên kia bàn gầm gừ ngay…
- Tất cả đều tại đệ rủ huynh thưởng cực tửu gì đó hại huynh!
- Đệ làm gì hại huynh?
Phiến An Thành oan ức nha làm sao biết mình mình làm gì hại biểu ca chứ. Tống Minh trút giận xong lại thu về bầu không khí u ám chết chóc. Nếu hắn không say rồi “lỡ” ăn thịt nàng thì nàng cũng đâu nỡ đối xử tàn nhẫn với hắn như thế.
Cứ nghĩ lại đêm hôm qua hắn chịu đựng cả đêm trường thì thật muốn cầm đao chém giết vài người nha.
Phiến An Thành ngồi xuống, ánh mắt tinh anh quan sát chốc lát chỉ cười…
- Biểu ca thế này chắc chắn chỉ do nữ nhân mà ra thôi!
Tống Minh ngẩn lên, ánh mắt dễ sợ cộng thêm quầng thâm “đen thui” đích thị doạ ma…
- Chỉ có đệ mới giúp được huynh thôi biểu đệ! “Cao thủ” như đệ làm sao kiềm chế ham muốn với một cô nương hả?
An Thành nhướng chân mày hứng thú ngay với câu hỏi xem ra khó nha nhưng thuộc đúng lĩnh vực hắn rành rẽ nhất nữa. Thêm đây là lần đầu biểu ca nhờ vả thật là đáng quý, tuy nhiên phạm trù “chuyện người lớn” này hình như Tống Minh hơi bị quá tuổi mới lớn để hỏi rồi…
- Theo đệ… kiềm chế làm gì cho mệt. Cứ theo bản năng, “ăn” rồi tính tiếp!
- Phải kiềm chế! Nhất định không được “ăn”!
Nếu không phải ban đầu Tống Minh không lớn giọng nói sau một năm mới động phòng thì chuyện cũng đâu đến mức dã man như thế. An Thành suy tư xoa xoa cằm nhăn mày nhíu mặt còn hơn nghiệm ra chân lý mới…
- Hmm… vậy thì đi nơi khác “xả nhiệt”!
- AHH!!! Huynh chỉ muốn mỗi nàng ấy thôi! Đệ có thấy huynh từng như thế này bao giờ chưa hả? Việc này sẽ giết chết huynh!
Tống Minh nói thôi còn đau khổ hơn gào khóc nằm