
t gật đầu, tỏ vẻ anh hiểu lý
do của cô.
“Nhưng em từ chối sự theo đuổi của anh, vì em vẫn
cảm thấy mình không xứng với anh, nhưng chuyện Sĩ Ngạn – chuyện tai nạn của Sĩ
Ngạn – đẩy em vào đường cùng, chỉ có thể cầu xin anh giúp đỡ”.
“Sau đó anh thừa nước đục thả câu bức em lấy anh?”.
Dịch Tử Xá nhịn không được nói.
“Anh không phải loại người như vậy”. Cô nhíu mày với
anh, giống như đang trách cứ.
“Chứ là loại người nào?”. Anh ngạc nhiên.
Cô không trả lời vấn đề của anh, còn nói tiếp. “Anh
nghe em gặp khốn cảnh, không chút do dự lập tức cho em mượn 100 vạn tiền mặt,
hành động khẳng khái làm em cảm động lại cảm kích, hoàn toàn không biết cám ơn
anh thế nào, cho nên – ”.
“Đành phải lấy thân báo đáp?”. Anh chu môi tiếp lời.
“Không phải”. Cô trừng mắt liếc anh 1 cái, có điểm
bực bội vì anh hễ chút lại giỡn luôn miệng. “Anh để em nói hết đã có được
không?”.
Anh nhún vai, ngậm miệng.
“Cho nên em liền đáp ứng làm bạn gái anh, vì công
việc của anh quá bận rộn nên em quyết định chuyển tới nhà anh ở, tăng thêm thời
gian tìm hiểu giữa cả 2. Cuối cùng vì em yêu anh mới đồng ý lời cầu hôn, gả cho
anh. Nhưng vì công việc của anh thật quá sức bận rộn, nên không có thời gian về
nhà mẹ đẻ với em, còn em vì lo lắng trở về 1 người cũng không được, mẹ sẽ không
tin nên cũng không dám về”.
“Mẹ tin chuyện hoang đường đó?”. Dịch Tử Xá vẫn
không kìm được, cảm thấy tài năng nói dối của cô đúng là 1 chút thiên phú cũng
không có.
“Mẹ em cũng không nói bà sẽ không tin!”. Cô trừng
mắt, cảm giác như bị làm nhục.
Anh lim dim. “Tin anh đi, bà không tin đâu, ở trong
lòng ấy”.
Mạnh Thiên Bình vốn định phản bác, nhưng nghĩ đến
nếu anh nói đúng, mẹ căn bản không tin lời cô, mà cô cứ nghĩ bà tin còn ba hoa
chích chòe nói dối như thế… Trời ạ, nếu thật thì làm sao gột sạch vết nhơ nổi?
Cô càng nghĩ càng hoảng, càng nghĩ càng muốn khóc.
“Dịch Tử Xá, bây giờ phải làm sao?”. Cô nhanh nắm
lấy ống tay áo anh, vẻ mặt bất lực và khủng hoảng, gấp tới độ sắp khóc.
“Anh đã nói sẽ về cùng em mà em không nghe, giờ thì
đáng đời chưa?”. Anh hừ mũi, lời thì ác liệt nhưng tay vẫn nhẹ nhàng nắm lấy
tay cô. “Ngoại trừ chuyện hoang đường đó, em còn nói gì với mẹ?”.
“Một ít chuyện sinh hoạt hằng ngày. Mẹ thật thông
minh, muốn biết kĩ càng mấy thứ nhỏ nhặt nữa”.
“Vậy sao em ngốc thế? Thông minh không phải di
truyền sao?”. Anh chế nhạo cô.
Mạnh Thiên Bình dừng chân, tức giận liếc anh. Cô sắp
khóc tới nơi, anh còn chế nhạo! Không ngờ anh lại thình lình cúi người, hôn cô
1 cái.
Cô cứng họng, ngơ ngác nhìn anh, hoàn toàn không
hiểu chuyện gì xảy ra. Cô tròn mắt. “Anh làm gì?”.
“Nhìn em tức thật đáng yêu, làm anh kìm lòng không
được”. Anh nhếch miệng nói.
Cô lại tròn mắt, cảm giác trong người có luồng khí
nóng phóng thẳng lên mặt.
“Anh còn giỡn được, bây giờ là lúc nào rồi còn có
tâm tình chơi giỡn!”. Cô nghiêm giọng trách cứ, không nghĩ tới anh nhìn cô tức
giận đỏ mặt lại càng thấy dễ thương, hai mắt cô bị đèn đường chiếu sáng, xấu hổ
khiếp sợ gì đều đã bày ra không sót một thứ dưới mắt anh.
Dịch Tử Xá không thể ngăn mình động lòng, trái tim
anh đập loạn, không kiềm chế được đưa 1 tay ra kéo cô vào lòng, hôn cô lần nữa.
Nụ hôn này so với cái hôn chuồn chuồn lướt nước ban nãy hoàn toàn khác, anh hôn
cô nhiệt tình mà mạnh bạo, dịu dàng mà nồng cháy hôn cô, đến nỗi đầu óc cô
choáng váng, quên sạch mọi thứ.
“Khụ! Khụ!”.
Trận ho khan thình lình ở ngã tư đập tỉnh hai kẻ si
tình môi kề môi thắm thiết.
Dịch Tử Xá siêu cấp khó chịu bị người khác quấy rầy,
hơn nữa bà xã đại nhân đột nhiên dùng sức đẩy anh ra, càng làm anh khó chịu tới
cực điểm. Anh quay đầu tính trừng mắt nhìn kẻ chết tiệt vừa can đảm dám quấy
rầy 2 vợ chồng bọn họ, đang định chửi ầm lên thì –
“Mẹ!”. Mạnh Thiên Bình xấu hổ đỏ bừng mặt, khẽ gọi 1
tiếng.
Mặc dù bị hoảng hồn vì người phá rối 2 vợ chồng lại
là mẹ vợ, Dịch Tử Xá vẫn cố gắng không để lộ mình đang sợ hãi, trầm ổn cúi đầu
chào bà.
“Mẹ”. Anh cung kính gọi, kế tiếp nhìn bà cười 1 cái
lóa mắt tưởng chiếu sáng được cả trời đêm. “Lần đầu gặp mặt, mẹ khỏe, con tên
Dịch Tử Xá, trễ như vậy mới tới chào mẹ, mong mẹ tha thứ. Còn có – a? Con quên
mang xuống xe”. Anh ngạc nhiên nhìn hai tay trống trơn.
“Cái gì vậy?”. Mạnh Thiên Bình hỏi.
“Chờ anh 1 chút”. Anh không trả lời, chỉ nói như vậy
rồi xoay người rời đi.
Mạnh Thiên Bình và mẹ nheo mắt nhìn, bước theo.
Nhìn anh mở cửa xe, cúi người lục lọi lấy ra 1 hộp –
rong biển núi nguyên bản?
Hai mẹ con không hẹn mà trố mắt, rồi quay qua nhìn
nhau, vẻ mặt cực kì mờ mịt.
Ra là rong biển núi? Là 2 mẹ con nhìn lầm, hay anh
thứ anh cần lấy còn nằm trong xe, hay trong hộp giấy này không phải rong biển
mà là cái khác?
“Rầm!”.
Cửa xe đóng lại, hiển nhiên trong xe không có thứ
khác, vậy ra –
“Mẹ, con biếu mẹ”. Dịch Tử Xá cầm 2 tay đưa cho mẹ
vợ, sau đó nghiêm trang nói. “Tặng mẹ nguyên quả núi, chúc mẹ khỏe mạnh như
núi”.
Không gian nháy mắt lặng im như tờ, không ai cử
động, không ai lên tiếng, sau đó đột nhiên, Mạnh Thiên Bình phụt cười