Yêu

Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321375

Bình chọn: 8.5.00/10/137 lượt.

đưa Tử Mĩ đi viện vậy? Bác đâu?”.

Tâm Duyệt cũng chạy lại hỏi.

“Lão gia và phu nhân đi Thượng Hải từ hôm qua rồi, ngày mai mới trở về”.

Tôi đẩy cửa phòng Tử Mĩ ra, Dì Thanh đang ngồi trông chừng Tử Mĩ ngủ say.

“Thiếu phu nhân”.

Nhìn thấy tôi bà đứng lên chào.

“Tử Mĩ sao rồi hả dì?” Tôi bước tới giường, lấy tay sờ sờ trán bé.

“Đã tiêm rồi nên sốt cũng đã hạ.

Bác sỹ nói cứ tiếp tục uống thuốc sẽ không sao cả”.

Dì Thanh đáp.

“Chị yên tâm đi, không phải bác sỹ đã nói là không việc gì sao?” Thấy tôi có vẻ căng thẳng, Tâm Duyệt đứng cạnh mở lời an ủi.

“Ừ, mọi người đi nghỉ đi, tôi sẽ ở lại đây”.

Tôi nói.

Nghe vậy Dì Thanh và Tâm Duyệt cùng bước ra khỏi phòng.

Vì sao mà các con của tôi đều khó nuôi như vậy? tôi ngồi bên giường, cúi nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Tử Mĩ, trong lòng dâng lên một cỗ thê lương.

“Cô xem cô có giống bộ dạng của một người mẹ không?” Một giọng nói cực nhẹ nhưng vô cùng sắc bén vang lên.

Tôi ngẩng đầu phát hiện Quân Lâm đang nhìn tôi, vẻ mặt tức giận.

“Tôi làm sao nào?” Tôi cũng nhìn hắn.

“Từ khi sinh Tử Mĩ ra, cô bế con được mấy ngày? Chăm sóc con được bao lâu? Cô thà tiêu phí thời gian vào thời trang còn hơn là dành nó để chơi với con.

Giờ còn đi làm nữa, cả ngày cũng không ngó tới con được phút nào”.

Đây là lần đầu tiên hắn nói với tôi nhiều câu đến vậy.

“Không phải đã có mẹ và Dì Thanh rồi sao?” Tôi có chút chột dạ.

“Có những việc một người mẹ phải tự mình làm”.

Quân Lâm bình tĩnh nói.

Tôi phải tự mình làm? Trong đầu tôi liên tục hỏi đi hỏi lại bản thân câu hỏi này.

Đó là những việc gì? Đêm đến tôi nằm trằn trọc mãi trên giường không thể đi vào giấc ngủ, tôi nhớ tới quãng thời gian vừa rồi tôi không chăm sóc tốt Tử Mĩ.

Mỗi khi phát sinh việc gì lien quan tới bé đều có mẹ và dì Thanh xử lí nhanh gọn nên tôi đâm ra ỷ lại vào họ.

những lúc Tử Mĩ khóc lóc quá nhiều tôi lại có cảm giác phiền hán và mất mát.

Tôi thà đối diện với mình trong gương còn hơn là đối diện với bé.

Cứ như thế cho đến khi bé bập bẹ biết nói, từ đầu tiên bé nói cũng không phải là từ “mẹ”.

Tương tự như vậy với Tử Thiện, mỗi ngày sau khi đi làm về tôi đều vào xem bé cho có lệ, sau đó bé lại về phòng ngủ nên tôi cũng không có nhiều cơ hội trò chuyện cùng bé.

Xem ra tôi đã khong làm đúng vai trò của người mẹ, càng nghĩ càng cảm thấy áy náy.

Quân lâm nằm cạnh tôi, lạnh băn quay lưng lại.

không biết đến bao giờ tôi mới có thể xủa lí tốt mọi sự như Quân Lâm đây? Ai dà, sự vĩ đại không phải ai cug có một cách bẩm sinh… Tôi hít sâu rồi thở dài thườn thượt.

hôm sau là cuối tuần, tôi dậy rất sớm.

bước vào phòng Tử Mĩ tôi thấy dì Thanh đã ở đấy rồi.

“để đấy cho cháu” vừa nói tôi vừa bế Tử Mĩ từ tay dì Thanh .

Tử Mĩ cũng không có quấy khóc như mọi lần tôi bế bé, bé chỉ mở to mắt ra nhìn tôi, tôi cũng mỉm cười lại với bé.

“Dì Thanh à, những việc mà người mẹ phải làm là những việc gì thế?” tôi bỗng nghĩ ra cái gì đó nên cất giọng hỏi.

“gì cơ?” dì Thanh sửng sốt nhìn tôi, sau đó dùng giọng ôn hòa nói: “kì thật đối với mỗi thời kì của bé người mẹ đều phải biết mình nên làm gì.

Ví dụ như tắm cho bé, cho ăn,dạy bé nói…tuy rằng đấy đều là những việc rất vụ vặt nhưng mỗi đứa bé để phát triển toàn diện đều phải trải qua từng ấy giai đoạn.

làm một người mẹ cũng phải theo sát quá trình đó”.

Tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn, có vẻ như tôi chưa từng động tay vào bất cứ việc gì trong số đó.

“xem ra sau trận ốm của Tử Mĩ lần này, cả chị và biểu ca đều tỉnh ngộ ra thì phải”.

tâm Duyệt vừa nhìn ra cửa sổ vừa nói.

ở ngoài sân cỏ Quân Lâm đang dạy Tử Thiện đánh bóng chày.

“đánh bóng cao một chút.” Quân Lâm hô to.

Sau đó phát bóng ra tiếp nhưng Tử Thiện vẫn ko đánh trúng.

“cần tập trung chú ý thêm chút nữa, vung vợt nhanh lên chút nữa”.

ý Quân Lâm là muốn Tử Thiện đón bóng lần nữa.

Hôm nay Quân Lâm mặc một bộ đò thể thao màu trắng, nhìn từ xa tựa như một gốc ngọc lan đang đứng đón gió vậy.

dáng đứng đánh bóng của hắn trông rất hiên ngang vững chãi, đầu ngẩng cao.

Có thể nói hơn 20 năm qua hắn cái gì cũng có, hào môn thế gia, thông minh kiệt xuất…e rằng điều bất hạnh nhất hắn gặp trong đời chính là việc gặp gỡ tôi.

“vì sao em lại hỏi thế” phục hồi lại tinh thần tôi hỏi Tâm Duyệt.”sáng náy có mấy cuộc điện thoại gọi tới gặp biểu ca nhưng anh ấy đều từ chối.

mà chị nữa, hôm nay cũng ko ra ngoài dạo phố.

Cả hai nhất tề ở nhà làm cha mẹ tốt đây mà.

Em nói ko đúng sao?” Tâm Duyệt quay đầu nhìn tôi mỉm cười.

“ừ” tôi khẽ trả lời rồi nhìn xuống Tử Mĩ đang nằm lặng yên trong lòng.

Bình thường cứ cuối tuần là Quân Lâm có điện thoại rủ ra ngoài chơi, còn tôi cứ cuối tuần lại ra ngoài dạo phố mua sắm.

Đặt Tử Mĩ đang ngủ say xuống, tô chợt nhớ ra cái gì liền chạy xuống phòng bếp “chị đang làm gì đấy” Tâm Duyệt thấy tôi hí hoáy trong bếp thì ngạc nhiên hỏi.

“chị đang muốn thể hiện chút tình thương của người mẹ”.

đây là món chè đậu xanh, trước kia mẹ tôi đã dạy tôi nấu một lần.

“nhưng mà Tử Mĩ có thể ăn món này sao?” Tâm Duyệt hồ nghi hỏi “ko, chị làm cho Tử Thiện ăn”.

Tôi vừa nói vừa múc chè ra bát.

“Tử T


Disneyland 1972 Love the old s