Yêu

Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321410

Bình chọn: 7.5.00/10/141 lượt.

g chối cãi” Linh Linh cười nói: “đâu dễ dàng đụng phải nhau như thế? Đây là cơ hội tốt để thăm dò Mục Thanh Vân có phải là người chúng ta cần tìm hay ko nên kiểu gì cũng ko thể bỏ qua”.

Tôi thoáng nhớ lại bộ dạng của Tâm Duyệt mấy ngày hôm trước nên tâm trở nên mềm nhũn ko biết mở miệng nói gì.

Nhìn thấy vẻ mặt của tôi, Linh Linh lại nói: “phiên xét xử này chỉ có thể thắng chứ ko thể bại được vì nếu thua kiện Diêu Dương có thể bị bỏ tù.

Là đồng nghiệp với nhau em nhẫn tâm nhìn cậu ấy rơi vào tù tội hay sao? Huống chi hiện tại cậu ấy có thể coi như em rể của em còn gì nữa?” Nghe lí luận sắc bén của Linh Linh tôi ngoan ngoãn gật đầu.

vì thế lúc tan tầm về nhà, tôi thay một bộ đồ dự tiệc thật long lánh.

Tôi thấy hơi “chột dạ” vì đối diện với tôi trong gương là một gương mặt đầy phấn hồng, trang điểm rất đậm, trên người là một bộ váy đỏ tươi với chân váy ngắn trên đầu gối 20 phân, so với tôi “thanh nhã” ngày thường thật đúng là một trời một vực.

thế cho nên lúc Linh Linh nhìn thấy tôi, chị ko khỏi trêu ghẹo :”trông cứ như là người khác vậy, nhìn em với bộ dáng này thậy đúng là có thể làm điên đảo chúng sinh”.

“chị tỉnh táo lại một chút đi xem nào” tôi tức giận liếc chị, cúi đầu đi vào thang máy.

Bước vào yến hội, tôi mới biết bưởi yến hội này ko đông khách lắm nhưng mỗi khách mời ở đây đều lộ vẻ quyền quý sang trọng.

chúng tôi rất nhanh nhìn thấy mục tiêu quan trọng –Trần Ích Tây “Trần Ích Tây là bạn học thời phổ thông của Mục Thanh Vân, quan hệ của 2 người họ rất tốt, cả 2 thường xuyên đi dự tiệc cùng nhau.

Chí cần tiếp cận hắn là có thể biết được tung tích và thông tin về Mục Thanh Vân”.

Linh LInh nói với tôi.

Vì thế 2 chị em cùng cầm ly sâm banh bước đến bên cạnh Trần Ích Tây để bắt chuyện.

linh Linh là một gười phụ nữ giỏi khéo ăn khéo nói, chị khơi gợi đủ chuyện để tán cùng Trần Ích Tây nhưng ko đề tài nào là ko dính líu tới một ít đến Mục Thanh Vân cả.

Trần Ích Tây cũng là một người đàn ông lịch sự và dễ gần nên nói chuyện cũng khá thoải mái.

“kia ko phải là Diệp Tuấn Ngạn sao?” Linh Linh nhỏ giọng nói với tôi.

Tôi nhìn theo ánh mắt của chị, quản nhiên đó là Quân Lâm, hắn đang đứng gần cửa xoay tròn của khách sạn, mặc một bộ vet tây âu màu đen.

Hắn đứng dưới ánh đèn trông thật khí khái và anh tuấn, một nữ tử mặc bộ sườn xám trắng tiến lại gần hắn và 2 người cùng song song bước đi.

Người con gái đó còn ai khác ngoài Đỗ Tố Hành? “đã là đàn bà thì ko nên rộng rãi như thế chứ”.

Nhìn bọn họ rời đi Linh Linh quay sang tôi nói.

Tôi ko phải là rộng rãi mà là tôi bất lực.

trong lòng tuy chua sót nhưng ko nói nổi thành lời.

đối với Tố Hành và Quân Lâm, tôi thực ko biết chính xác nội tình bên trong, với lại tôi cũng ko rảnh rỗi đi quan tâm những việc như thế? Bởi vì cả 2 chị em mải tán chuyện nên chưa kịp ăn uống gì cả, lúc này cả 2 mới tìm chỗ nào ăn qua bữa tối.

Lúc tôi về đến nhà đã là hơn 10h đêm, kì lạ là phòng khách trống rỗng.

tôi còn chưa kịp hỏi đã thấy Ninh thẩm hộc tốc chạy tới: “ko tốt rồi thiếu phu nhân, thiếu gia vừa về đã bị lão gia gọi vào thư phòng.

Ko biết là vì chuyện gì mà lão gia rất giận dữ, thiếu gia cũng ko chịu nhượng bộ.

tôi chỉ sợ nếu cứ tiếp tục đôi co như thế sẽ xảy ra chuyện ko hay.

Dì Thanh vừa kêu tôi chạy ra gọi điện thoại cho phu nhân.

Cô thử lên xem thế nào?” nói xong bà chạy ra phòng khách gọi điện.

Trong lòng tôi cả kinh vội chạy lên lầu.

thư phòng của ba ở phía đông lầu 2, dì Thanh đã đứng sẵn ở cửa.

tôi co chưa bước vào trong đã nghe tiêng ba gầm lên tức giận: “dù sao ông ta cũng là Chu thúc thúc của mày, chứng kiến mày sinh ra và lớn lên cũng là người đã hết lòng tận tụy với gia nghiệp nhà này.” “ba ko phải đã từng dạy con rằng là người phải tự chịu trách nhiệm với sai lầm của mình hay sao? Huống chi lần này cũng ko phải lần 1 lần 2 chú ấy phạm sai lầm”.

giọng điệu của Quân Lâm rất bình tĩnh tuy rằng có mang chút tức giận.

“ta hỏi mày lần cuối, mày chó tha cho ông ấy lần này ko?” ba kích động nói “xin lỗi ba, con ko thể làm theo được”.

Quân Lâm nói như đinh đóng cột mà ko hề suy nghĩ nửa giây.

Tiếp theo đó tôi nghe thấy tiếng vỡ loảng xoảng của cốc chén, tôi và dì Thanh ko thể nín nhịn được nữa đành đẩy cửa bước vào.

Ba đang ngồi trên ghế thở dốc, dưới đất là đống vỡ nát của bộ chén ngọc.

Quân Lâm nhìn chúng ta bước vào, trên trán bị thương chảy cả máu, sắc mặt cũng tức giận tới tái nhợt.

hắn ko hề kêu rên tiếng nào mà bước qua mặt chúng ta bước ra ngoài.

“cô ở đây coi chừng lão gia,tôi đi xem thiếu gia thế nào”.

Dì Thanh xoay người đuổi theo hắn.

Tôi nhẹ nhành đi tới sau lưng ba: “ba đừng nên tức giận quá, đừng nên tức giận….” thân thể của ba vẫn còn run rùn vì tức giận, miệng còn lặp đi lặp lại : “ta ko có loại con thế này”.

Trấn an ba xong, tôi trở lại phòng, lúc này mẹ đang ngồi trên ghế sofa để thoa thuốc cho Quân Lâm.

“con cũng thật là… biết là sẽ bị đau mà sao ko né đi chứ”.

Mẹ đau lòng nói “con ko sai, ko việc gì phải trốn né cả”.

Quân Lâm lãnh đạm nói, trong ánh mắt vẫn còn nhiều oán khí chưa tiêu tan.

Thấy tôi bước vào, m


Polly po-cket