Disneyland 1972 Love the old s
Yêu

Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321771

Bình chọn: 7.00/10/177 lượt.

làm việc.

Tôi biết anh ta đang lo sợ tôi sẽ làm gì đó bất lợi đối với đứa con chưa thành hình của anh ta Lần khám thai đầu tiên Quân Lâm đưa tôi đi.

Xe dừng tại sảnh bệnh viện Quân Lâm nói với theo : “Em đi cẩn thận nhé, anh đứng đây chờ”.

Anh thẩm đi cùng tôi vào làm các thủ tục xét nghiệm.

Sau khi làm xong các xét nghiệm tôi được đưa vào gặp một nữ bác sỹ sản khoa, trên mặt bà đã thấy có đầy đủ các hồ sơ xét nghiệm của tôi, vừa nhìn thấy tôi bà đã vui vẻ mời tôi ngồi rồi hỏi bệnh.

“Gần đây cô có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?” Bà ân cần hỏi.

“Có, gần đây tôi rất hay bị đau đầu”.

Nói xong tôi lấy tay xoa xoa gáy.

Gần đây tôi quả thực hay đau đầu, đứng đau, ngồi đau, nằm đau, thật rất khó chịu.

“Vậy sao?” Bà cúi xuống lật lật hồ sơ rồi cuối cùng nói: “Các xét nghiệm đều cho thấy thân thể cô hoàn toàn bình thường”.

“Nhưng mà tôi thấy rất đau đầu”.

Tôi đau đầu thật mà, giống như ngàn cây châm đâm vào đầu vậy.

Bác sỹ thấy tôi có vẻ khăng khăng nên cũng không dám chậm trễ bắt đầu cho tôi xét nghiệm thêm vài loại nữa nhưng vẫn không phát hiện ra điểm gì bất thường.

Bà hỏi: “Gần đây cô có chuyện gì phiền lòng hay bị áp lực gì không?” Tôi không đáp lại mà chỉ nhẹ nhàng xoa xoa thái dương.

Gần đây chỉ cần nghĩ tới đứa trẻ trong bụng là tôi có một cảm giác hít thở không thông.

Sự xuất hiện của bé sẽ chỉ làm cho tôi rơi từ vực thẳm này xuống vực thẳm sâu hơn.

Từ lúc biết tôi mang thai nhất cử nhất động của tôi đều bị Quân Lâm giám sát chặt chẽ, tôi không thể động tay động chân làm gì cả nên không tránh khỏi cảm giác bất lực.

Cuối cùng kiểm tra mãi không ra bệnh gì nên bác sỹ cũng không dám kê thuốc linh tinh mà chỉ dặn dò tôi nghỉ ngơi nhiều hơn, ăn uống đủ chất đúng giờ.

Vừa thấy tôi lên xe Quân Lâm hỏi ngay: ‘Bác sỹ bảo sao?” “Bác sỹ chẳng bảo gì cả”.

Đầu tôi lại bắt đầu đau, tôi nhắm mắt tựa lưng vào ghế.

Thấy bộ dạng mệt mỏi của tôi Quân Lâm cũng không dám hỏi thêm gì mà chỉ bảo lái xe về nhà.

Những ngày tiếp theo tôi thường đứng lặng tại cửa sổ nhìn bình nguyên đằng xa, gió xuân lùa vào tạo cảm giác man mát, cây cối bên ngoài đã đâm chồi nảy lộc khiến quang cảnh bên ngoài được phủ một màu xanh ngát; chim chóc cất tiếng ca vang khắp nơi; thật sự là một cảnh xuân đẹp động lòng người.

Vậy mà vì sao tôi vẫn không hề có cảm giác vui vẻ chút nào? “Cẩn thận không bị cảm lạnh đấy phu nhân”.

Quay đầu lại tôi thấy Ngọc Nhiễm cầm một chiếc áo choàng đi tới định khoác lên người tôi.

Tôi ngăn tay cô lại rồi xoay lưng rời đi Từ khi mang thai thái độ của tôi với Ngọc Nhiễm rất lãnh đạm, tuy rằng tôi rất thông cảm với tình cảnh làm công ăn lương nên phải nghe theo sự sắp đặt của ông chủ nhưng tôi vẫn không thể nào tha thứ cho cô ấy vì đã đổi thuốc tránh thai của tôi.

“Em thực không rõ…” Tôi nghe thấy tiếng nói nhỏ nhẹ của Ngọc Nhiễm ở sau lưng nên quay mặt lại nhìn cô, chỉ thấy cô đang nhìn đau đáu vào tôi: “Trong mắt bao nhiêu người Diệp Tuấn Ngạn là một người đàn ông tiền đồ sán lạn, hào quang lấp lánh, chị đã sở hữu được một người đàn ông như thế cớ gì lại luôn buồn bã không vui?” “Bởi vì những cái đó không phải là những gì tôi muốn”.

Nghĩ một lúc tôi nhìn Ngọc Nhiễm nói.

“Nhưng những gì chị muốn đều đã có được rồi, tình yêu của thiếu gia, cuộc sống vật chất đầy đủ, cùng lắm chị cũng chỉ thiếu một cái danh phận mà thôi”.

Cô ta nói rất đúng, tôi gần như đã có gần hết những gì mà một người phụ nữ cần nhưng cái tôi mất đi còn lớn hơn rất nhiều, đó là Tử Thiện của tôi, danh dự của tôi.

Có lẽ đối với một người phụ nữ bình thường, trong cuộc đời chỉ cần tìm được một người đàn ông yêu thương mình và mang đến cho mình một cuộc sống phú quý giàu sang là đủ nhưng mà người đó tuyệt không phải là tôi.

Tôi không biết giải thích với Ngọc Nhiễm như thế nào cho cô hiểu nhưng khát vọng của tôi lúc này chỉ là sự tự do mà thôi cho nên tôi chỉ thở dài không nói.

Tôi biết Quân Lâm có yêu tôi, trừ bỏ danh phận ra, bất cứ cái gì anh mang tới cho tôi đều cực kỳ hoàn mỹ và xa xỉ, thậm chí anh còn dành gần như toàn bộ thời gian để ở bên tôi và Tử Mĩ; cao ngạo như anh vậy mà vẫn luôn phải nhường nhịn trước tính khí lúc nóng lúc lạnh của tôi trong thời gian qua….Đôi khi tôi thầm khĩ phải chăng tôi đã quá tham lam? Sáng sớm hôm đó Linh Linh gọi điện cho tôi từ tinh mơ: “Sao mấy hôm nay em không gọi điện cho chị?” Tôi lăn mình trên giường ốp điện thoại vào tai cất giọng ngái ngủ: “Vâng” “Em đúng là con heo con”.

Linh Linh bất mãn kêu lên.

“Thôi nào, chị tìm em có việc gì sao?” Tôi vẫn giọng ngái ngủ.

“Cuối tuần này có buổi tiệc từ thiện của một hãng thời trang quốc tế đấy, chị đã có hai tấm vé mời, em đi cùng với chị nhé”.

Linh Linh đắc ý nói.

“Nhưng đến đó làm gì cơ?” Linh Linh lớn như vậy mà vẫn còn ham vui giống như cô gái mới lớn.

“Chị đã nhìn trúng một chiếc túi của hãng đó, lần này đến đó để rinh về đây”.

“Thế thôi à?” Tôi không tỏ ra quá quan tâm.

“Còn có rất nhiều minh tinh màn bạc, siêu mẫu tới tham dự nhé, chị rất muốn đi ngắm nghía xem thế nào”.

“Em gần đây hơi mệt hay là chị rủ người khác đi nha