Polly po-cket
A Love Story Of Teen

A Love Story Of Teen

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325382

Bình chọn: 8.00/10/538 lượt.

rồi khẽ giật cây chổi từ tay
nó.

_Ờh mà sao hôm nay anh đi học sớm thế? – Nó ngồi xuống một dãy ghế gần đó.

Mạnh Khoa không ngước mặt lên, chỉ trả lời:

_Thói quen mà....Tại cô hay đi trễ nên không biết, chứ hôm nào tui chả
đến trường từ sớm.....À mà chuyện – Anh chàng dừng chổi lại, nhìn nó -
Chuyện hôm qua đến đâu rồi? Hắn có ra không?

Hỏi là hỏi thế thôi
chứ trong lòng anh chàng đã chắc mẩm rằng Thường Khánh sẽ đến, thế nên,
khi thấy gương mặt tươi tắn của nó bỗng chốc biến mất, khi thấy nó nhìn
xuống sàn, khẽ lắc đầu thì anh chàng vừa chưng hửng vừa tức giận.

Anh chàng không tin rằng cái tên ấy có thể cạn tình cạn nghĩa như vậy.

Phải kiềm dữ lắm Mạnh Khoa mới không vứt cây chổi trong tay xuống đất vì giận.

-----------------------------------

Thứ 7.

Buổi trưa. Hôm đó khối 12 phải học cả ngày. Đa số học sinh trong khối
đều ở lại trường ăn trưa ở canteen rồi học tiếp ca chiều, một số đứa thì xách xe chạy về nhà ăn cơm nhà cho zui.

Nó, Thường Khánh, Mạnh
Khoa và cả nhỏ Lam đều ở lại ăn trưa ở trường. Nhỏ Lam đã làm sẵn ở nhà
cho nó và mình mỗi đứa một hộp cơm bento thật to. Con nhỏ khéo tay mấy
việc nấu nướng này lắm – con nhà nòi mà.

Hai đứa kéo nhau xuống canteen, mua thêm mấy cái bánh và hai li nước rồi lấy cớ đó để “mượn” bàn canteen ngồi ăn cơm trưa.

Mạnh Khoa và tụi con trai ngồi cùng nhau ở bàn bên cạnh.

Lúc đó, Thường Khánh mới từ trên phòng học bước xuống. Bỗng có ai đó
gọi giật anh chàng từ phía sau. Cả nó, nhỏ Lam, Mạnh Khoa đều đồng loạt
ngước lên.

_Anh Thường Khánh! – Nhã Khuê chạy đến, trên tay là một hộp cơm bento.

Thường Khánh quay lại, ngạc nhiên:

_Thóc? (vì gia đình và người làm ở nhà Thường Khánh đều gọi Nhã Khuê
bằng tên này nên anh chàng quen rùi) Sao em biết trường anh mà đến đây?

_Tài xế chở em đến mà! – Nhã Khuê nhắng nhít đáp rồi đưa hộp cơm to xụ
trên tay cho Thường Khánh - Biết anh phải học cả ngày nên em chuẩn bị
cơm trưa cho anh!

Thường Khánh ngần ngừ một lát rồi tươi cười nhận lấy cái hộp từ tay Nhã Khuê:

_Cảm ơn em! – Anh chàng mở hộp cơm ra, nhìn vào rồi nói - Nhiều thế này anh làm sao ăn hết. Em ăn cơm chưa? Hay là xớt ra hai phần, một cho em, được chứ?

Nhã Khuê như mở cờ trong bụng, cứ tưởng hoàng tử cũng đã lao đao vì mình, có ngờ đâu, anh chàng làm thế là có mục đích khác....
“Thóc” tươi rói:

_Được chứ ạ! Em cũng đói rồi.

Rồi cô bé ngang nhiên khoác tay Thường Khánh kéo vào canteen, mà không có biết rằng
đang có hàng chục cái nhìn, phần lớn là ganh ghét chĩa vào mình, và len
lỏi trong hàng chục cái nhìn đó, có một cái nhìn rất khác...Chủ nhân của cái nhìn đó cố làm ra vẻ không sao rồi cúi xuống ăn tiếp, nhưng thực sự thì nó đang rất “có sao”. Cô bé đó là ai? Có phải đó là lí do để Thường Khánh chán và chia tay nó? Nó lặng lẽ xúc từng muỗng cơm trong hoang
mang.

Lòng nó đau như bị ai cào cấu. Bàn bên cạnh, có một ánh mắt ngác ngậm ngùi nhìn nó đầy thương cảm.

----------------------------------------------

Sau hôm đó, khối 12 còn có thêm nhiều ngày phải học cả hai buổi như
thế. Như một thói quen thường nhật, từ đó, cứ mỗi lần Thường Khánh phải
học cả ngày là y rằng Nhã Khuê trưa nào cũng xách cơm vào cho anh chàng.

Cô bé đã “ra mắt” lớp nó với tư cách là người ở nhà Thường Khánh.
Thế nhưng bọn trường nó đang xì xầm với nhau rằng mối quan hệ giữa hai
người không đơn giản là chủ và tớ. Nó cố để không tin, nhưng do bị tác
động từ nhiều phía nên sự kiên quyết của nó cũng bị mài mòn dần. Mỗi lần thấy Nhã Khuê ở bên Thường Khánh là nó lại cảm thấy rất đau.

Một buổi trưa đẹp trời.

Nhã Khuê đang đi dạo vòng vòng trong trường nó trước khi ra về thì đụng độ bọn con Dung. Nhỏ Dung vốn “theo phe” nó nên không ưa gì con bé này. Thấy bạn của “ox tương lai”, Nhã Khuê bèn dừng lại, đon đả chào:

_Chị là chị Dung cùng lớp anh Thường Khánh phải không ạ? Rất vui được làm quen chị!

Nhỏ Dung gật đầu cho qua chuyện:

_Ừ - Rồi con nhỏ định bỏ đi thì Nhã Khuê lại lên tiếng:

_Chị cho em hỏi cái này được không?

Để giữ phép lịch sự, Dung bèn đứng lại:

_Chuyện gì?

Nhã Khuê mỉm cười tỏ vẻ bẽn lẽn:

_Không giấu gì chị…Tuy em và anh Thường Khánh có vẻ rất thân thiết, thế nhưng, anh ấy sống rất khép kín nên em vẫn chưa hiểu gì về anh ấy….Thế
trước giờ, anh Khánh có bạn gái không hả chị?

Cái giọng léo nhéo và bộ mặt giả tạo của con bé tuy làm nhỏ Dung phát bực nãy giờ, nhưng con
nhỏ vẫn phải cố kìm chế và đáp nhát gừng:

_Có! Thì sao?

_Chị đó là ai vậy chị?

_Cưng biết để làm gì? – Nhỏ Dung hất hàm – Chỉ cần biết là cô ấy xinh
đẹp hơn cưng, tài giỏi hơn cưng và yêu Thường Khánh hơn cưng rất nhiều.

Bị chê như thế, Nhã Khuê có vẻ rất tức nhưng vẫn mỉm cười tươi:

_Nghe chị nói như thế thì chắc là bạn g