The Soda Pop
Anh Chàng Bé Con

Anh Chàng Bé Con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326353

Bình chọn: 10.00/10/635 lượt.

rước ấy! Mấy bức hồi lớp 11 ấy! Hồi
ấy Tùng vẽ mấy con ma mãnh trông kinh dị lắm phải không? Mà tóm lại là
đưa hết tranh năm lớp 11 đây! Không, mà năm lớp 11 Tùng hay vẽ mấy con
quái vật lắm, ghê chết đi được! Cái gì? Thế không phải quái vật thì là
gì? Hả? “Đô ta” là cái gì? Mà thôi, có bao nhiêu tranh, đưa hết đây!

Tôi không hiểu Châu định làm gì với số tranh ấy. Em là một cô gái nhạy
bén kinh doanh, phải chăng em đã nhìn ra số tranh của tôi có thể… đem
bán cho hàng đồng nát với giá cao? He he, đùa thôi! Tôi biết Châu sẽ
không bao giờ làm thế, bởi em cũng vẽ, cũng hiểu nỗi đau khi những tác
phẩm biến thành đồ phế phẩm. Tôi rất tò mò và muốn biết cô bé định làm
gì với số tranh nọ, song mỗi lần hỏi, em lại nháy mắt “Bí mật! Bí mật!”.

Một điều lạ là thỉnh thoảng, Châu lại gợi ý tôi tiếp tục việc vẽ sau khi thi đại học xong. Mỗi lần như thế, đôi mắt em thấp thoáng nỗi mong chờ
mong tôi trả lời rằng “có”. Và cũng từng ấy lần, câu trả lời của tôi
chung quy vẫn là “không”. Nhưng Châu chưa bao giờ ngừng khuyên tôi, đúng như tính cách thích lo chuyện bao đồng của em. Lắm bận, tôi hơi bực và
bảo em đừng nói về chuyện vẽ nữa, em cười xòa:

-Biết rồi, biết rồi! Lần sau không nói nữa là được chứ gì?

Sau đó vài hôm, em thôi hẳn vấn đề vẽ vời. Dường như em đã nhận ra đâu là ước mơ, đâu là cuộc sống thực tế.

Cuộc sống cứ trôi đi một cách nhàn nhạt như vậy cho tới tháng 12, gia
đình tôi nảy sinh lục đục, nguyên do là mẹ vớ được bài kiểm tra hóa điểm con ngỗng của tôi. Cãi nhau vì chuyện học hành của con cái thì nhà nào
cũng y như rứa: trước tiên cụ bà trách cụ ông không để ý con cái, rồi cụ ông viện cớ đi làm và trách “con hư tại mẹ”, sau cùng cả hai cụ đều
công nhận rằng thằng con mình ngu lâu khó đào tạo. Phụ huynh lo lắng,
tôi sốt vó chẳng kém. Thân thi khối A mà tôi học Hóa như hạch, đỗ được
khéo trời sập. “Tìm thày dạy Hóa đi, không đời mày bế mạc đó con!” – Mẹ
bảo tôi thế.

Khổ nỗi tính tôi ghét môn Hóa, học hành kiểu gì cũng không khá nổi. Khi
ấy, tôi đang học ông thầy của thằng Sĩ. Ổng là giảng viên ở một trường
đại học danh tiếng, đứa nào đứa nấy khen nức nở ổng dạy hay. Tôi thì
không thấy thế. Ổng già khú, khó tính, lại dạy theo kiểu dạy cho những
đứa học giỏi sẵn. Tôi nghe ổng giảng như vịt nghe sấm, ổng hỏi gì thì
mồm cứ ù ù cạc cạc. Mà ổng cũng chẳng quan tâm tôi học được hay không,
chỉ cần tôi đi học đủ và hàng tháng nộp tiển cho ổng. Dạy thêm, học thêm là thế. Có lẽ cuộc đời tôi sẽ bế mạc thật nếu tôi không tâm sự chuyện
này với Châu. Em nói liến thoắng:

-Sao không bảo sớm? Tớ đang học Hóa một thầy, thầy dạy tốt lắm!

Tôi ngạc nhiên:

-Ơ… tôi tưởng cô thi khối C, học hóa làm gì?

-Cả khối B nữa! – Châu đáp – Báo chí là theo ngành của bố tớ, nhưng mẹ
muốn tớ thi cả sư phạm vì mẹ làm giáo viên. Nếu được sư phạm thì có thể
vào làm chỗ mẹ!

-Hồ hồ hồ! – Tôi cười khả ố – Nhà cô cơ cấu tốt nhể? Thôi được, để tôi học thử xem!

Hai hôm sau, tôi đến lớp học thêm của Châu. Mang tiếng “lớp” chứ thực ra là học tại nhà cô bạn của em. Căn nhà khá bé nên cả bọn học ngay tại
phòng khách. Lớp có ba đứa gồm Châu, cô bạn em và một thằng con trai,
tính thêm cả tôi nữa là bốn. Buổi đầu tiên lạ nước lạ cái, tôi chỉ hỏi
hai người bạn mới học trường nào và thi ngành gì, hết. Điều mong đợi của tôi là ông thầy dạy hóa kia. Nghe ba đứa nói ổng khá trẻ và dễ tính,
dạy dỗ nhiệt tình nhưng tôi chỉ ậm ừ cho qua. Với thằng học hóa ngu
thành bản sắc và thương hiệu như tôi, thầy cô nào cũng thế cả. Giáo dục
phổ cập cho toàn dân, nhưng thực tế có những cấp độ ngu thượng thừa mà
giáo dục không thể phổ cập, như tôi là ví dụ điển hình.

Tôi ngồi đợi thêm lát nữa cho tới đúng bảy giờ tối, ông thầy xuất hiện
trước cửa nhà. Ổng đi con Wave cũ, đầu đội nồi cơm điện to tổ bố (đầu
tháng 12 năm ấy nhà nước thực hiện luật đội mũ bảo hiểm), áo khoác dạ to bố tổ cùng cái cặp căng bự sách vở giấy tờ. Nhưng lúc bỏ hết mấy thứ ấy ra, trông ổng bé một mẩu, dáng lại hơi lùn, tôi mang tiếng “teo tóp” mà còn cao hơn ổng tí chút. Cơ mà ông thầy này trẻ măng, trông như sinh
viên mới vào đại học. Thấy tôi – thằng học sinh mới – ổng liền bắt tay:

-Chào em! Anh có nghe Châu nói về em rồi! Em tên Tùng, đúng không? Học
cùng trường với Châu hả? Ừ được rồi, anh tên Thảo, cứ gọi là anh là
“anh” thôi, không cần gọi là thầy. Ở đây mình học theo nhóm nên em cứ
thoải mái!

Anh nói năng nhẹ nhàng và ân cần đúng như cái tên đầy nữ tính của mình.
Tôi lập tức hơi rợn cái bắt tay nọ, lòng nghĩ thầm “Đ.M, thằng cha này
giới tính bình thường đấy chứ?”.

Sau màn chào hỏi nhiệt tình ấy, anh bắt đầu dạy. Anh giảng khá kỹ và trả lời mọi thắc mắc (tôi thì không thắc mắc vì biết con khỉ khô gì đâu!),
sau đó cho cả bọn làm bài tập trắc nghiệm. Năm ấy, người ta ra quy chế
thi trắc nghiệm cho hai môn Lý, Hóa; một trăm câu trắc nghiệm trong chín mươi phút. Hồi đầu tôi cứ tưởng đây là cơ hội cho thằng ngu Hóa như
mình. “Bốn đáp án, chọn bừa thế nào chả trúng