
!” – Tôi nghĩ vậy. Nhưng
hỡi ôi, câu nào cũng chơi xác suất một phần tư, vậy tôi làm đúng bao
nhiêu câu chứ? Sau một thời gian, tôi ngộ ra thi trắc nghiệm không dành
cho những gã lười trông chờ may mắn. Những thằng tự xưng đỗ đại học do
điền bừa trắc nghiệm có hai loại: một là bố láo, hai là nhà nó tám đời
tích đức làm việc thiện, mà cái dạng thứ hai là thiểu số trong thiểu số. Ai sắp sửa thi đại học thì đừng đợi chờ may mắn rớt xuống đầu mình nhé!
Trở lại vấn đề, sau khi làm bài xong, bọn tôi đưa bài cho anh Thảo chấm. Ảnh chấm khá nhanh và chừng năm phút sau thì trả bài. Châu điểm 7, hai
đứa kia đều điểm 9, còn tôi thì nát: 2 điểm. Tuy nhiên, anh không để
chúng tôi thừa thời gian bàn luận điểm số của nhau mà bắt cả bọn học
ngay lập tức. Mãi sau này, khi nghĩ lại, tôi mới hiểu anh làm thế để hai đứa kia đỡ xì xầm điểm số của tôi.
Cuối buổi học, anh Thảo gọi tôi ở lại nói chuyện riêng:
-Em mất căn bản nặng lắm! Châu nói em không thích học Hóa, đúng không?
-Dạ vâng. – Tôi cười trừ.
-Không thích học Hóa mà còn thi khối A? Có phải bố mẹ bắt ép, đúng không? Lại phải học mấy ngành kinh tế hả?
Anh Thảo thuộc thế hệ 8x, hơn tôi sáy bảy tuổi, tính ra cũng gọi là có
khoảng cách thế hệ. Nhưng anh lại biết rõ tâm tư của tôi, lại đụng chạm
đúng nỗi khổ sở mà bấy lâu nay tôi dằn vặt. Thấy anh nói chuyện thẳng
thắn, tôi cũng không giấu giếm:
-Dạ vâng. Các cụ cứ bảo em thi kinh tế, em phải nghe thôi…
-Thế em thi khối nào nữa không?
-Dạ không, em thi mỗi khối A thôi. – Tôi cười – Em học Toán, Lý tốt, chỉ dở mỗi Hóa!
-Ờ, khó nhỉ? Anh thấy cái Châu với hai đứa kia đều thi hai khối cả. Thôi được rồi, anh bảo nhé, sau mỗi buổi, em chịu khó ở lại khoảng nửa
tiếng, anh sẽ dạy thêm cho! Anh không hứa em sẽ học tốt ngay, nhưng mình cứ học từ từ. Được chứ? Có bận bịu hay phải về sớm không? Không chứ gì, vậy cứ như thế đi!
Ban đầu, tôi không hào hứng lắm với đề nghị của anh Thảo. Bạn biết đấy,
một số giáo viên đề nghị dạy thêm giờ để tăng giá tiền, tôi nghĩ anh
đang cố cải thiện thu nhập của mình. Đôi lúc, tôi vừa thấy hài vừa thấy
sợ khi nghĩ đến ngày kia, trong một buổi tối lãng mạn, anh công khai
giới tính thật cho tôi nghe. Khéo chừng ra phiên bản “Thầy giáo Thảo”
thì bỏ mẹ! Nghe đã ớn!
Nhưng đó chỉ là những suy nghĩ vớ vẩn của tôi. Thực tế là anh Thảo chẳng bao giờ đòi hỏi thêm tiền công. Anh lấy mỗi đứa một lít tám (180 nghìn) một tháng – một cái giá rẻ, nếu không muốn nói là quá rẻ ở thời điểm
đó, khi mà tiền học thêm phổ biến trong khoảng ba lít tới năm lít một
tháng. Anh Thảo luôn luôn đến đúng giờ, trừ hôm nào bận công việc thì
anh sẽ thông báo trước, nếu nghỉ thì học bù. Đứa nào đến muộn, anh không bao giờ dạy trước mà sẽ đợi đứa đó có mặt. Có hôm mưa rét, tôi sinh
lười, định nằm nhà ngủ thì mẹ xạc cho một trận thối đầu, đành lóc cóc
đạp xe đi, tới nơi thì trễ nửa tiếng. Nhưng anh Thảo không giận, chỉ
cười:
-Sao, rét quá hả em? Ê, vào đây nhanh, anh mua ngô nướng! Ăn cho ấm, ăn xong rồi học!
Anh mua ngô nướng thật. Hôm đó anh không dạy thêm cho tôi vì trời mưa to lại rét buốt, anh sợ tôi về khuya sẽ không tốt cho sức khỏe. Cảm thấy
khá có lỗi với anh nên từ những buổi học sau, tôi không dám đi muộn nữa. Cũng từ đó, tôi bỏ lớp của ông thầy thằng Sĩ để chuyển sang học anh
Thảo. Tôi vốn không ưa giáo viên, bởi đại đa số họ chỉ quan tâm đến
tiền, nhưng anh Thảo là trường hợp ngoại lệ. Dù gọi là “anh”, nhưng thâm tâm tôi coi anh là một người thầy. Anh sống đúng nghĩa chữ “thầy” khi
vừa dạy học, vừa dạy chúng tôi những kiến thức về cuộc sống. Anh nói với tôi như vầy:
-Em phải xác định ngành tài chính không dễ đâu. Bây giờ người ta cứ cổ
phiếu chứng khoán tràn lan thế này, kiểu gì vài năm nữa cũng sập! Lúc ấy xin việc rất khó đấy!
Sau những buổi học thêm giờ, tôi thường nấn ná lại chút để nói chuyện
với anh Thảo. Dần dà, tôi biết thêm về anh hơn. Khi tôi hỏi anh đến từ
đâu thì anh trả lời ngay “mình là dân 36”. Thuở ấy, tôi đã nghe người
lớn nói chuyện dân vùng này vùng nọ nên cũng hiểu dân 36 là gì. Anh
cười:
-Nghe các cụ nói nhiều rồi, đúng không? Ừ, tại chỗ ấy nghèo quá nên cũng sinh lắm chuyện. Nhiều lúc anh cũng ngại lắm, nhưng sống lâu rồi quen
thôi!
Anh Thảo sinh ra ở vùng giáp biên giới Việt Lào – một nơi mà anh mô tả
là chó ăn đá gà ăn sỏi. Đất không màu mỡ, người cũng khó giàu. Gia đình
nghèo nên bố mẹ không đưa anh đi mẫu giáo. Bù lại, bố dạy anh học chữ và học toán do ông cụ từng làm nghề giáo viên. Đến tận lớp ba, anh mới
được đi học (bố anh quen người trong trường nên xin cho anh không phải
học lớp 1 lớp 2). Nhà nghèo, nhất là nhà nghèo nơi vùng núi xa xôi có
lắm cái khổ mà bọn trẻ thành phố chúng tôi không thể tưởng tượng ra. Anh Thảo kể rằng mãi năm thi đại học, anh mới biết thế nào là “phở Hà Nội”. Nhớ lại những ngày đó, anh kể khá hào hứng:
-Ở chỗ của mình không có quà sáng đâu! Nhà trên đồi mà, làm gì có hàng
quán? Hề hề! Mỗi sáng, năm