Anh Chàng Bé Con

Anh Chàng Bé Con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326441

Bình chọn: 9.00/10/644 lượt.


-Là “cam chịu” nếu em muốn ra sao thì ra, còn nếu em đối mặt với nó thì
gọi là “dũng cảm”. Em không thể lẩn tránh mãi những điều chẳng vừa ý
mình được. Thử đối mặt với nó xem, biết đâu em lại tìm thấy cái gì hay
ho? Anh cũng không thích nghề giáo viên, nhưng lên lớp thấy bọn trẻ con
giống mình ngày xưa, anh lại cố dạy. Chúng nó căn bản không lười, mà tại giáo viên dạy chưa đúng cách. Một tháng chưa được, anh cố gắng tháng
thứ hai thì chúng nó bắt đầu hỏi mình nhiều hơn. Cứ thế thôi! Hề hề!

Nghe anh nói, tôi dần hiểu tại sao Châu lại gắng sức học hành đến vậy.
Thay vì lẩn tránh số phận, em lại đương đầu với nó. Em muốn đỗ đại học,
muốn khám phá xem những ngành học mới có gì hay ho hơn vẽ. Đó là một
trải nghiệm sống mà Châu đang tự mình tìm hiểu. Còn tôi? Tôi chỉ đang
than thân trách phận. Tuổi mười tám, tôi nghĩ tôi hiểu tất cả, tôi nghĩ
tôi dũng cảm. Không, tôi đơn thuần chỉ là anh chàng ngốc nghếch mà thôi. Châu đã trưởng thành hơn tôi nhiều lắm!

Ra Tết, tôi tập trung học hơn nhiều. Tất nhiên thời gian đi chơi điện tử vẫn có nhưng tôi nghỉ hẳn game online, chỉ chơi mấy game bù khú cùng
bạn bè. Viễn cảnh rớt đại học và không công ăn việc làm khiến tôi lo sợ, thậm chí mất ngủ vài ngày. Nhưng bên cạnh lý do đó, tôi cũng rất muốn
đỗ đại học. Tôi muốn xem ngành tài chính thực chất là cái gì và tại sao
người ta lại đâm đầu vào đó? Dù vậy, bài học ngày một khó hơn và tôi
không dám chắc mình sẽ vượt qua môn Hóa. Anh Thảo đã làm hết sức, từ
việc dàn bảng công thức bắt tôi học thuộc rồi liên tục cho luyện đề trắc nghiệm. Tôi cố gắng lắm chỉ đạt điểm 6, điểm 6 này đi thi đại học trừ
đầu trừ đuôi chỉ còn 4, cơ may đỗ rất thấp. Đợt ấy, anh Thảo vừa tìm
được việc ở trường SS, lương rất khá, tính ra không cần dạy thêm, nhưng
anh không bỏ quên tôi, vẫn tận tình chỉ dạy từng ly từng tí. Thấy anh
nhiệt tình quá, tôi cũng đặt ra quyết tâm thi đỗ để khỏi phụ lòng anh.

Tầm cuối tháng 2, gần như mọi học sinh đều học xong chương trình. Đi học thêm cốt là để chạy trước bài vở trên lớp, những tháng còn lại là
luyện, luyện và luyện. Có được đề thi ở đâu, tôi mang đi photo ngay rồi
mang về làm. Luyện nhiều, tôi dần phát hiện ra có những mánh để không
cần trình bày bài giải mà vẫn biết ngay kết quả. Trò này bây giờ không
mới, nhưng ở thời ấy, nó là một phát hiện thú vị. Biết tôi kém Hóa nên
Châu thường chia sẻ những mánh lới này cho tôi, nhất là những bài cân
bằng phương trình phản ứng.

-Chỗ này là phải điền số trước nè! Sau đó làm phương trình, dùng máy là
ra! Cái này thì phải lập phương trình bậc ba nè, làm thế không được đâu! Giời ạ, học Toán tốt thế mà sao học Hóa dốt thế? Cái gì? Bảo ai là
“Trâu điên” đấy? Tùng thích ăn đòn hả?

Mỗi lần làm bài tập chung, tôi và Châu lại cãi nhau như thế. Tôi giải
bài sai, em chê tôi dốt, tôi kêu em là Trâu điên, cãi nhau. Tôi giải bài đúng, em bảo tôi ăn may, tôi kêu em là Trâu khùng, cãi nhau tiếp. Lắm
lúc cãi nhau quá, em giận, mặt đỏ bừng bừng, tôi phải đấu dịu xin lỗi.
Chúng tôi cứ cãi nhau riết mà chẳng để ý mùa hè đã tới từ lâu, chẳng để ý lũ học sinh đang gấp bài kiểm tra thành máy bay giấy phi trắng sân
trường. Khi ôn thi đại học, bạn luôn mong một ngày có 48 tiếng, bạn luôn sợ tháng 7 tới, nhưng những khi ta sợ thời gian, nó lại chạy nhanh hơn
bao giờ hết.

Và khi mồ hôi chảy nhễ nhại trên lưng áo, tôi mới giật mình nhận ra lúc
đó đã sang tháng 5. Thời cấp ba của tôi sắp hết, những ngày tháng bên
cạnh Châu sắp hết.

Hết thật sao? – Tôi lo lắng.

Càng gần ngày bế giảng, nỗi lo sợ ấy càng lớn, đến nỗi cái tên Hoa Ngọc
Linh cũng không thể kìm hãm nó. Tại sao vậy? – Tôi tự hỏi. Rồi một ngày
nọ, tôi hỏi anh Thảo:

-Hồi đi học, anh có thích ai không?

-Ờ, có! – Anh cười toe – Hồi mình học cấp ba, mình thích cô bé lớp
trưởng. Ừ, cô bé ấy học giỏi lắm! Giờ đang sống trên Hà Nội rồi, công
việc ổn định lắm! Thi thoảng mình cũng gặp lại và nói chuyện, vui lắm!

-Thế… anh tỏ tình chưa?

-Có chớ! – Anh cười ngất – Hồi ấy mình khá quậy, cái gì cũng quậy hết
thì tỏ tình là chuyện nhỏ! Một hôm mình mang quả xoài xanh rồi chìa ra
trước mặt con bé lớp trưởng, bảo “Tao yêu mày, tao cho mày quả xoài, mày yêu tao không?”!

Tôi cười như điên trước màn tỏ tình của anh, sau hỏi tiếp:

-Thế rồi sao ạ?

-Thế rồi con bé nó cầm quả xoài ném bốp vào mặt mình bảo “Đồ điên!”. Nó
chạy đi méc cô giáo, thế là cô gửi giấy mời họp phụ huynh, bố đánh mình
tí chết luôn! – Anh cười.

Anh nói rằng nếu thời gian quay trở lại lần nữa, anh sẽ lại tỏ tình với
cô bé lớp trưởng nọ, bởi anh không muốn phải nhìn lại tuổi trẻ của mình
trong hối hận. Tuy nhiên, đó là trường hợp của riêng anh, còn tôi thì
khác. Thế hệ của tôi khác xa anh nhiều quá, nói mấy câu sến súa trước
mặt con gái khó vô cùng. Tôi nói với Châu như thế, khéo em thù tôi cả
đời mất! Mà với Châu, có thật tôi chỉ đơn thuần là thích em? Mắt thằng
con trai lăng nhăng lắm, cứ đụng phải đứa con gái xinh xắn là thích, là
khoái hết!


XtGem Forum catalog