
y nhiễu kẻ ăn ở để đức cho đời như tôi đây!!! Tôi hận, tôi hận! Tôi
muốn dùng chiêu “tán hồn thiết trảo” của bạn Inuyasha đẹp trai mà cào
cho tiêu tùng khuôn mặt anh tôi! Và chuyện gì tới cũng tới, tôi bị má
gọi ra phòng khách giao lưu trò chuyện.
Coi tôi như tội phạm đứng trước vành móng ngựa, má tôi làm mặt lạnh như tiền, giáo huấn tôi:
- Con nghe này Kim Cương, là anh em trong nhà phải biết nhường nhịn lẫn
nhau. Anh con đi làm về mệt, con phận làm em thì phải nghe lời anh, để
cho anh con tắm trước. Chứ có đâu con nói này nói nọ anh con? Thiệt là
càng lớn càng càn quấy à! Con gái thì phải nết na nhu mì, coi chừng sau
này gả con đi má bị nhà chồng trả về thì khổ!
Vừa nghe qua như sét đánh ngang tai, tôi thật sự khóc không thành tiếng. Anh hai đại nhân, anh thật là võ nghệ cao cường, nội công thâm hậu. Chỉ mới động khẩu đã khiến tôi bại trận rồi! Trước lời la rầy của má, tôi
chỉ biết mím môi, gật gật đầu vài cái tỏ vẻ biết lỗi rồi lầm lũi lê bước ra nhà sau. Trước khi đi không quên trừng mắt nhìn cảnh cáo bạn Ngọc
Trai quý mến. Hừ hừ, rõ ràng… rõ ràng tôi thấy nụ cười ngạo nghễ đậu
trên đôi môi thịt bò của ông anh yêu nghiệt, chỉ tiếc là má tôi không
thấy. Được lắm, thù này tôi cộng sổ dần dần, tới lúc thời cơ chín muồi
tôi đáp lễ một lượt!
Nói đi nói lại, giá như có ba tôi ở nhà thì tôi đã có một đồng minh. Chỉ là nhà tôi nuôi tôm, mà vuông tôm thì khá xa nhà tôi cho nên thời gian ở nhà của ba tôi rất ít, hơn nữa Ngọc Trai lại làm trò mèo với má, giả
con hiền con thảo, vì vậy tôi mới bị vùi dập thật thảm thiết như hôm
nay! Thế đấy, cớ sự đớn đau nào ai nhìn thấu, một hai cứ bảo Ngọc Trai
ngoan, Ngọc Trai đáng yêu, Ngọc Trai giỏi giang và ra dáng một trụ cột
của gia đình! Đây đúng là mặt trái của sự thật, anh tôi mà hiền ư? Không đâu, anh tôi thành tinh rồi! Trình độ giả nai đã đạt tới cảnh giới quá
cao siêu. Mà thú thật nhìn mặt Ngọc Trai đâu có giống con nai, mặt anh
giống con bò hơn! Vậy mà khối người vẫn lầm tưởng, tôi thật không cam
tâm!!!
Ngồi trước quạt gió cho xua đi tà khí, tôi ăn cơm tối. Tắm rồi cảm giác
thật sảng khoái, ngày nay lăn lộn ngoài đường lang thang gió bụi làm tôi mệt lả người, đã thế về nhà còn thí võ mồm với Ngọc Trai và kết cục tôi vẫn là đứa bại trận, đường nào cũng tới La Mã hết! Đồ ngon thì đã bị
anh tôi “lưỡm” sạch, chỉ còn chút tép rang và mớ rau xào teo tóp. Thở
dài một tiếng, tôi xúc một muỗng cơm cho vào mồm, nhồm nhoàm nhai nhưng
mùi vị ngon dở ra sao tôi cũng hết biết. Đành mặc kệ, vì ăn để sống chứ
không phải sống để ăn. Hơn nữa con người tôi sinh ra vốn đã thánh thiện, lý nào lại giành giật với bọn người phàm mắt thịt kia. Tâm trạng tôi
đang rất tệ hại!
Con Haba thấy u sầu bao quanh tôi một mảng, nó liền mon men lại gần tôi, dụi dụi đầu vào người tôi như là đang an ủi. Tôi quay sang nhìn nó,
thấy cái bản mặt thỏa mãn của nó thật làm tôi muốn đấm cho vài đấm. Nó
đúng là béo núc ních, càng lúc càng “phì nhiêu”, sáng nào cũng chạy sang quán cà ri của cô Năm đợi ban phát lương thực mà không vậy sao được.
“Cạch”
Có tiếng kéo ghế ngồi, tôi chẳng buồn nhìn xem là ai thì cũng biết được
đó là ông anh quý hóa của tôi. Ngọc Trai ngồi rung đùi, làm ra vẻ mặt
ngạc nhiên rồi nói:
- Nhà này có thú vui nuôi heo kiểng thả rông từ khi nào vậy em gái?
Tôi bực mình không đáp, dây vào con người này chỉ có từ chết tới bị thương.
- Mai anh đem nó đi quay nghen? – Ngọc Trai lại tiếp tục hỏi.
- Nhìn ngoại hình nó giống con heo chứ thật là nó chính là con mèo! –
Tôi trả lời. Một cậu trả lời không thể không ngu hơn, cũng chẳng ăn nhập gì với câu hỏi. Tôi chỉ cần nói có hoặc không là được mà. Tôi điên lên
mất!
Anh tôi mỉm cười một cái, nụ cười hiền từ như nụ cười của cha sứ trong
nhà thờ. thật dễ làm người khác rợn tóc gáy. Sau đó anh đưa tay ngoắc
ngoắc Haba, giọng hồ hởi:
- Ê hà bá, lại đây biểu coi!
Con Haba nghe anh tôi gọi nó như thế, nó nằm vật ra nhắm dìm mắt lại
không thèm để ý. Thái độ của nó làm tôi rất hài lòng, đến cả con mèo
cũng không muốn lại gần thì đủ để chứng minh là anh tôi đem đi vứt là
vừa. Hết xài rồi! Tự biết thân biết phận mà nhảy lầu tự sát đi bạn ơi!
- Hà bá, lì không nghe hả mày? – Ngọc Trai kiên nhẫn vẫy gọi nó.
Lúc này nó từ từ ngồi dậy, kêu “miao” một tiếng rồi lật đật chuồn đến
chỗ anh tôi. Ô hay, nó phản chủ! Đồ phản bội! Tôi âm thầm chử-i rủa. Nó
dám bỏ tôi để đến với kẻ thù không bận quần chung của tôi! À nhầm, không đội trời chung. Nó chán sống là cái chắc!!! Tôi gào thét nội tâm, và dự định lát nữa sẽ tẩn nó một trận nên thân với cái tội bất trung với chủ. Dù tôi đang nổi trận lôi đình, nhưng nó vẫn mảy may không quan tâm, lại còn sà vào lòng anh tôi, điệu bộ rất đáng yêu. Tôi tiu nghỉu nhìn nó,
Ngọc Trai cười gian xảo nhìn tôi. Cái gì của Kim Cương này cũng đều bị
cướp đoạt! Cái gì cũng bị cướp đoạt. . .
Cùng lúc đó, Haba vươn hai chân, và …
“Méo!!!!”
Nó kêu lên giận dữ, dùng miêu trả