
phòng.
- Bà chủ không chịu ăn uống gì, cứ nhất định đòi chờ cậu hai[1'> về
_ người quản gia phân trần.
- Tôi biết rồi. Dì bảo mọi người đi dọn cơm. Tôi sẽ cho mẹ ăn.
Duy Phong kiên nhẫn ngồi đút từng miếng cơm cho mẹ mình. Mọi cử chỉ đều thể
hiện rõ tình yêu thương vô bờ. Và mặc cho hai mi mắt đã díu lại nhưng anh không
thể bỏ mặc Cẩm Quyên – người mẹ đã vì bố anh mà cả đời chịu khổ.
Theo đánh giá của người ngoài thì gia đình Duy Phong thật hoàn hảo. Dường như
mọi điều tốt đẹp đều hội tụ ở nhà họ Âu vậy. Gia thế hiển hách, tài sản bạc tỉ,
cha mẹ xứng đôi lại có hai cậu con trai khôi ngô tuấn tú. Nhưng họ đâu có ngờ bố
anh – Âu Dương Hoa là một kẻ tàn nhẫn bất chấp mọi thủ đoạn để đạt được mục
đích.
Trước đây, ông cưới mẹ anh cũng vì bà là tiểu thư con nhà giàu. Âu Dương Hoa
chỉ coi mẹ anh chỉ là bước đệm để ông ta chen chân vào giới thượng lưu. Đỗ Cẩm
Quyên khi ấy đã bị vẻ ngoài phong lưu, lịch thiệp của Âu Dương Hoa đánh lừa. Bà
từ chối mọi lời yêu thương chân thành của những công tử khác rồi lấy bố anh –
một kẻ nghèo kiết xác nhưng lại rất đỗi lãng mạn, ngọt ngào.
Sau khi ông ngoại Duy Phong mất, Âu Dương Hoa đã nhanh chóng lên nắm chức chủ
tịch hội đồng quản trị, ngang nhiên đổi tên tập đoàn từ Đỗ Thị thành Âu Hoa. Nhờ
những mánh khóe, thủ đoạn cùng đầu óc nhạy bén ông ta đã đưa Âu Hoa vươn xa, có
chỗ đứng vững chắc cả trong và ngoài nước. Nhưng càng làm ăn phát đạt bao nhiêu
ông ta càng trở nên tàn nhẫn, xa cách với mẹ con anh bấy nhiêu. Âu Dương Hoa
từng tuyên bố thẳng thừng với Đỗ Cẩm Quyên:
- Trong mắt tôi cô chỉ có giá trị lợi dụng về vật chất. Ngoài ra chẳng tồn
tại chút tình cảm nào hết. Cô đừng ôm mộng nữa! Nếu không chịu được cảnh bồ bịch
của tôi cô hãy viết đơn li dị. Yên tâm tôi sẽ không để cô thiệt. Dù sao cũng nhờ
cô mà tôi mới có được sự nghiệp như bây giờ.
Lúc đó, Duy Phong – một cậu bé năm tuổi chưa hiểu hết sự đời đã mang nỗi căm
hận người mà mình phải gọi cha đến tận xương tủy. Cậu huơ huơ nắm đấm hùng hồn
tuyên bố:
- Sau này, Phong nhất định sẽ khiến ông ta phải quì xuống xin lỗi mẹ!
Nào ngờ Duy Phong lại nhận được cái tát bỏng rát của mẹ. Cẩm Quyên giàn giụa
nước mắt, lay mạnh vai đứa con bé bỏng:
- Con phải nhớ cho kĩ! Âu Dương Hoa là cha của con! Cả thế giới này có thể
quay lưng với cha nhưng con thì không được phép! Không được phép! Cái con mang
trong người chính là dòng máu nhà họ Âu! Hiểu không, Âu Dương Duy Phong !
Mẹ anh là vậy. Mãi mãi một lòng yêu thương kẻ mang tên Âu Dương Hoa. Nếu là
người khác đã không thể chịu đựng mà bỏ đi từ lâu nhưng cho đến tận khi hóa điên
dại bà vẫn không nỡ rời khỏi ngôi nhà chất chứa bao kỉ niệm đau thương này. Suốt
quãng thời thơ ấu Duy Phong đã chứng kiến trọn vẹn sự nhẫn nhục dường như không
có giới hạn của mẹ mình. Như việc bà biết rõ cha anh sẽ không về nhưng bữa cơm
nào cũng sai người hầu lấy thêm bát đũa với lí do sợ ông chủ về “đột xuất”. Và
tất nhiên sự “đột xuất” ấy đã chẳng bao giờ xảy ra. Bởi khi mẹ anh mòn mỏi ngồi
nhà ngóng chông thì Âu Dương Hoa lại đang mải miết với những cuộc chơi thâu đêm
bên những cô bồ nhí đáng tuổi con cháu. Vậy mà Duy Phong chưa từng thấy mẹ lên
tiếng than vãn, trách móc cha mình lấy một lời.
Đỗ Cẩm Quyên luôn ân cần chăm sóc hai đứa con bé bỏng như để bù đắp cho sự
lạnh nhạt của cha nó. Bà cũng đã thử bươn trải nơi thương trường để kiếm tiền
nuôi Duy Phong và Duy Tuấn khôn lớn. Bà nói muốn để dành số tiền cha anh chu cấp
cho tương lai sau này nếu nhỡ có chuyện không may xảy ra. Thực chất bà lo sợ một
lúc nào đó những việc làm bất chính của Âu Dương Hoa bị phát giác thì ông ta sẽ
không có đường lui nên đã âm thầm chuẩn bị trước. Nhưng khi Âu Dương Hoa biết
được việc này liền sỉ vả mẹ anh không thương tiếc:
- Loại đàn bà tầm nhìn không qua ngọn cỏ như cô thì biết gì mà đòi đi kiếm
tiền. Nếu chuyện này lọt ra ngoài người ta lại cho rằng tôi bạc đãi cô. Có mỗi
việc đơn giản là ngồi nhà ngoan ngoãn làm phu nhân chủ tịch cũng không nổi thì
chết đi cho rồi!
Đỗ Cẩm Quyên đã cắn răng chịu đựng hết ấm ức này đến tủi hờn khác nhưng đến
một ngày Âu Dương Hoa đã đạt tới giới hạn khiến bà trở thành người điên dại mất
trí. Hôm đó, Đỗ Cẩm Quyên có hẹn ra ngoài với bạn nhưng trên đường đi chợt phát
hiện đã quên ví ở nhà liền cho xe quay về. Vừa thấy bóng dáng bà chủ bước vào
nhà bọn người hầu đã sợ hãi run rẩy. Nhưng Đỗ Cẩm Quyên vì mải lo sẽ lỡ hẹn nên
đã không để ý đến thái độ của bọn chúng mà chạy thẳng lên lầu. Xoay nhẹ nắm của
mạ vàng. Cánh cửa gỗ nặng trịch từ từ hé mở. Cảnh tượng trong đó có lẽ đến suốt
đời vẫn sẽ đeo bám trí nhớ của bà. Âu Dương Hoa cùng một cô bé chừng 17, 18 tuổi
đang ân ái trên giường. Đỗ Cẩm Quyên đứng chết trân. Đột nhiên, Âu Dương Hoa
quay sang nhìn bà rồi lạnh lùng nở nụ cười nửa miệng độc ác.
- Aaaaaaaaa!
- Mẹ! Mẹ! Tỉnh lại đi! Chỉ là ác mộng thôi. Có con ở đây. Không sao rồi.
Duy Phong gấp gáp lau những giọt mồ hôi ướt đẫm trên trá