Chớ Nói “Xử” Với Tôi

Chớ Nói “Xử” Với Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328411

Bình chọn: 7.5.00/10/841 lượt.

hắn cô đúng là một sắc nữ như vậy sao?

“Tôi sai lầm rồi, có được không, tôi không nên nói ra những lời chân thật như
vậy.” Doãn Triệt từ phía sau ôm Trần Hi, hắn dùng sức đem Trần Hi bế lên.

Trần Hi kinh hãi thét lên một tiếng, tay chân lơ lửng trong không trung làm
cô không có cảm giác an toàn. Nếu Doãn Triệt tức giận, ném cô xuống cũng không
phải chuyện đùa.

“Phụt. . . . . .” Doãn Triệt cười một tiếng: “Xem em sợ như vậy, tôi làm sao
có thể ném em xuống, tôi thương em còn không hết.”

Doãn Triệt đem Trần Hi an toàn đặt vào ghế phụ.

Xe vững vàng lái ra khỏi bãi đậu xe của khách sạn, trong lòng Doãn Triệt rất
vui vẻ, không chỉ đơn thuần là thân thể, chủ yếu nhất là tâm lý, trong lòng hắn
đã sáng tỏ, thì ra là có người chẳng qua chỉ là nhát gan mà thôi.

“Dừng xe. . . . . .” Lái xe chưa được mấy phút, Trần Hi hô to một tiếng, Doãn
Triệt thắng gấp, xe chợt dừng lại.

Trần Hi nhảy xuống xe, đi vào một tiệm thuốc, rất nhanh trong tay cô cầm một
hộp thuốc cùng một bình nước đi trở ra. Sau khi lên xe, cô lấy viên thuốc ra một
hớp nuốt xuống.

“Thuốc tránh thai” Doãn Triệt cau mày.

“Ừm. . . . . .” Trần Hi đáp một tiếng.

“Tôi không phải đã nói rồi sao, nếu là có thai, chúng ta liền kết hôn, làm
sao mà em còn uống?” Thanh âm Doãn Triệt trầm xuống, thuốc tránh thai này làm
hắn cực kỳ khó chịu.

“Kết hôn đối với anh mà nói đơn giản như vậy, anh cho rằng giống như đi dã
ngoại sao?” Trần Hi nói xong lời này, không khí trong xe lập tức lạnh lẽo, làm
cho người ta hít thở không thông.

Trần Hi mở cửa sổ ra, không khí bên ngoài cũng không làm cho trong xe có
chuyển biến tốt hơn.

Doãn Triệt cũng không lái xe, chỉ là nhìn chằm chằm vào mặt Trần Hi.

“Tôi chủ yếu là có chút chuyện còn phải giải quyết, hiện tại không thể mang
thai.” Trần Hi không hiểu sao mình lại muốn giải thích, nhưng cô thật là không
thích không khí trầm lặng trong xe.

“Nếu là chuyện xử lý xong, em đồng ý gả cho tôi?” Doãn Triệt theo lời nói của
Trần Hi tiếp tục tra hỏi.

Trần Hi trầm mặc không nói gì.

Doãn Triệt khởi động xe. “Em không nói tôi liền nghĩ là em đã chấp nhận, dù
sao đời này em cũng đừng nghĩ sẽ cùng người khác.”

“Bá đạo vô lý, anh bao lớn, cho rằng mình thành thục lắm sao?” Trần Hi không
muốn mạnh miệng, chỉ là nghe Doãn Triệt nói như vậy, liền thoải mái đem lời
trong lòng thuận miệng nói ra.

“Tôi bao nhiêu, em không phải là không biết, có muốn hay không nhìn lại một
chút?”

“Anh. . . . . .” Trần Hi trợn mắt nhìn Doãn Triệt một cái, phát hiện trên mặt
hắn còn mang theo nụ cười gian xảo. “Không có một câu nghiêm túc, không thèm để
ý anh.”

“Em không quan tâm, không cần để ý, tôi để ý em là được rồi, dù sao em cũng
chỉ có thể sinh con cho tôi.”

“Heo mới sinh con cho anh.”

“Em không phải cầm tinh con heo sao, thì ra là đã sớm tính toán. Trời ơi, bây
giờ mới phát hiện thì ra tôi là người bị hại.”

“Vô lại, không biết xấu hổ. . . . . .”

“Chỉ có đối với em mới vô lại, đối với em mới không biết xấu hổ, có bản lãnh
thì đi tố cáo với cha mẹ em, xem bọn họ nói người nào không phải.”

“Anh ngoại trừ giả vờ làm người tốt trước mặt cha mẹ tôi, còn có thể làm
gì?”

“Tôi còn sẽ làm //em, em có phải muốn thử lại một chút?”

“Anh. . . . . .” Trần Hi lại bị Doãn Triệt làm cho á khẩu không trả lời
được.

Cô nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, đột nhiên ý thức một vấn đề, cô đang làm gì,
cùng Doãn Triệt cãi nhau sao? Thế nào mà lại giống như con nít ranh, nói những
lời nhảm nhí như thế?



Da mặt của Doãn Triệt cũng thật đủ dày, trong nháy mắt hắn đã trụ lại trong
nhà Trần Hi được nữa tháng.

Bây giờ Doãn Triệt càng trở nên càn rỡ, hắn thường thừa dịp trong nhà không
có ai liền táy máy tay chân với Trần Hi. Lúc thì đem Trần Hi đè xuống ghế sofa
hôn một cái, khi thì đưa tay sờ soạng cô. Tóm lại, chỉ cần lúc hai người đơn độc
ở cùng nhau, Doãn Triệt cũng chưa từng ngừng nghỉ.

Đối với Doãn Triệt mà nói, hắn rất hưởng thụ loại cuộc sống này, hắn phát
hiện cùng Trần Hi cãi vả là một loại hoạt động thú vị bậc nhất.

Nhưng giờ phút này, tâm tình tốt đẹp của Doãn Triệt đột nhiên biến mất. Hắn
và Trần Hi mới từ siêu thị mua đồ trở về, trước mắt hắn chính là một chiếc xe
thể thao màu sắc sáng chói, gương mặt tuấn mỹ nhàn nhã tự đắc đang hiên ngang đi
qua ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

“Khương tiên sinh. . . . . .”

“Cậu nhỏ, cậu đến đây làm gì?” Trần Hi vừa định nói chuyện, Doãn Triệt liền
sải một bước chặn ở trước mặt cô, ngăn cách Khương Sâm cùng Trần Hi trao
đổi.

“Bảo mẫu của cậu vui đến quên cả trời đất, trong nhà loạn đến không còn chỗ
đặt chân, nên cậu cũng chỉ muốn đi du lịch giải khuây.”

Doãn Triệt nhìn bộ dạng nói dối không chớp mắt của Khương Sâm, thật không
biết nên nói cái gì cho phải, nào có ai nghỉ phép lại đi tới nhà người khác,
người này da mặt cũng


Insane