XtGem Forum catalog
Chớ Nói “Xử” Với Tôi

Chớ Nói “Xử” Với Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 328511

Bình chọn: 9.00/10/851 lượt.

/>
“Tôi sẽ làm cho anh không tỉnh lại . . .”

“A. . . . . .” Doãn Triệt chợt thức tỉnh.

Hắn mở mắt, đèn trên trần nhà thế nhưng lại giống như trong giấc mơ của
hắn.

Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, nghe tựa hồ có người đang tắm, rất
nhanh, tiếng nước ngừng chảy, cửa phòng tắm bị đẩy ra, là Trần Hi.

Trên người cô bọc một cái khăn lông lớn, tóc đang nhỏ nước, từng hạt theo
chiếc cổ mảnh khảnh của cô lướt qua xương quai xanh, chảy xuống phía dưới.

“Sao em lại ở đây?” Doãn Triệt hỏi một câu, hắn nhìn thấy cơ thể Trần Hi run
lên, cô hình như không

nghĩ tới hắn đã tỉnh.

Trần Hi tức giậc trợn mắt nhìn Doãn Triệt một cái. Chuông cửa vừa vặn vào
thời khắc này vang lên, cô bước đến mở cửa, từ ngoài cửa nhận lấy túi y phục.
Trần Hi từ trong túi lấy ra y phục của Doãn Triệt thô bạo ném trước mặt hắn.

Trên y phục có mùi thuốc tẩy rất nặng, không có mùi thơm gì, đã trải qua loại
phục vụ ở không ít khách sạn, Doãn Triệt tựa hồ đã hiểu rõ ràng chuyện gì xảy
ra.

Chẳng lẽ ngày hôm qua hắn cũng không phải đang nằm mơ, tất cả đều chân thật,
hơn nữa trên thực tế cũng không khác xa so với hắn nghĩ. Trần Hi cũng không có
lấy dao ra cắt tiểu đệ đệ của hắn, chỉ là cô không giống như đang rất vui mừng,
có lẽ cô tức giậc, thái độ không tốt lắm, nhưng mà sắc khí xem ra không tệ,
ngoại trừ dáng vẽ hơi hung hăng, gương mặt đó bừng cực kỳ thoải mái.

“Vậy. . . . . . Tôi. . . . . .” Doãn Triệt có chút trở nên nói lắp: “Tôi hình
như uống nhiều quá, tôi không phải cố ý, em đừng giận nữa có được hay
không.”

Mặt của Trần Hi càng đỏ hơn, cô vẫn còn cảm giác nhoi nhói đau như cũ.

“Mặc quần áo vào, đã giữa trưa rồi, tôi đã gọi điện cho người nhà giải thích
cùng anh đến nhà bạn học chơi mạt chược suốt đêm, không được để lộ.” Giọng của
Trần Hi mặc dù không quá tốt, nhưng cô cũng không có nổi giận, điều này làm cho
Doãn Triệt cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Doãn Triệt không giống như Trần Hi mau quên như vậy, hắn rất nhanh liền nghĩ
đến chuyện tối hôm qua.

Doãn Triệt nhìn chằm chằm lỗ tai Trần Hi đang đỏ ửng, nuốt nước bọt một cái,
có lẽ thực tế cũng không có quá mức như trong giấc mơ của hắn.

Trần Hi cầm y phục của mình đi vào phòng tắm, tối hôm qua hai người cũng chật
vật không chịu nỗi, cô cuối cùng vẫn lựa chọn thuê phòng khách sạn.

Nếu cô sớm biết say rượu xảy ra chuyện tình như vậy, cô không nên nghe theo
lời nói của quỷ say. Ngay từ đầu đưa hắn đến khách sạn, không chừng sẽ không xảy
ra chuyện gì, nhưng bây giờ nói gì cũng quá muộn rồi.

Hai người tính tiền, ra khỏi phòng, xe của Doãn Triệt đậu ở bãi sau của khách
sạn, cửa xe mở ra, một cỗ nồng nặc hơi thở hoan ái đập vào mặt.

Doãn Triệt nghiêng đầu liếc mắt nhìn Trần Hi, mặt của cô càng đỏ hơn.

Hai người cũng không lên xe ngay, Doãn Triệt mở bốn cửa xe ra, để cho không
khí trong lành thổi bay mùi nồng nặc bên trong.

Doãn Triệt cảm thấy hắn phải làm chút gì đó, đây là một bước ngoặc, Trần Hi
không có nổi giận chính là khích lệ lớn nhất với hắn, hắn không thể để cho không
khí vẫn giằng co như vậy nữa.

Hắn đột nhiên có chút ngượng ngùng, điểm này thật rất khó mà lý giải, phải
nói hai người chuyện gì nên làm cũng đã làm, hắn thế nào còn có loại cảm giác
ngượng ngùng này.

Doãn Triệt nhìn hướng Trần Hi, cô đang cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trong
tay, hai má cô hồng hồng, giống như tôm luộc vừa chín.

Doãn Triệt tiến lên một bước, từ phía sau ôm lấy hông Trần Hi, cằm hắn tựa
trên bả vai cô: “Ngày hôm qua thoải mái sao? Nếu như tôi không uống nhiều, sẽ
dịu dàng hơn, không dữ dội như vậy. ”

“Anh còn dám nói?” Trần Hi vừa nghiêng đầu, một đôi môi ấm áp lập tức ngăn
chặn miệng cô lại, là Doãn Triệt, hắn đè cô lên xe, đem cô giam giữa xe và cơ
thể mình, nhiệt độ trên người hắn rất cao, lồng ngực lại cứng rắn, nụ hôn này
cũng rất sâu.

Cho đến khi Trần Hi cảm giác đôi môi mình bắt đầu tê dại, Doãn Triệt mới thả
cô ra. Đại não Trần Hi có chút thiếu dưỡng khí, cô cảm thấy mình nên mắng chữi
người, nhưng là ngôn nhữ cô đột nhiên không biết sắp xếp thế nào.

Doãn Triệt dùng tay chặn miệng Trần Hi lại. “Em dám nói em không thích tôi,
thân thể của em so với lời nói còn thành thật hơn.”

Sau đó Doãn Triệt lại nắm được cằm của cô, hắn buộc cô nhìn vào mắt mình, hắn
nhìn thấy trong mắt cô có một chút sợ hãi cùng không tin tưởng.

Doãn Triệt đột nhiên thật vui mừng mà cười lên, hắn buông lỏng sự kiềm chế
với Trần Hi ra, cùi đầu khẽ hôn lên trán cô: “Lên xe.”

Doãn Triệt nói xong câu đó lên xe trước, hắn khởi động xe, nhìn thấy Trần Hi
vẫn còn ngơ ngác đứng ở đó, hắn ngừng xe lại đi đến bên cạnh Trần Hi.

“Để cho tôi đoán một chút, em đang giận dỗi vì cảm thấy mất mặt trên chiếc xe
này?”

Trần Hi trợn mắt nhìn Doãn Triệt một cái, xoay người không thèm để ý đến hắn,
gì mà cô thích hắn, còn nói cái gì thân thể thành thục hơn lời nói, trong mắt
của