
quá dày. (Anh cũng như vậy đó thôi ^^)
“Cậu từ từ vui chơi, bọn con lên nhà.” Nói xong Doãn Triệt liền kéo Trần Hi,
dùng thân mình ngăn trở tầm mắt của Khương Sâm. Hành vi của hắn có điểm giống
như đang tuyên thệ chủ quyền, khí khái ngẩng cao đầu bước đi.
Doãn Triệt ôm Trần Hi đi lên lầu, Khương Sâm ở phía sau không nhanh không
chậm đi theo.
Trần Hi lấy chìa khóa ra mở cửa, nghiêng đầu sang chỗ khác muốn nói chuyện
với Khương Sâm. Doãn Triệt nhìn ra ý đồ của Trần Hi, hắn dùng sức đẩy mạnh Trần
Hi vào nhà, mình thì chặn cửa lại.
“Cậu nhỏ, không cần tiễn nữa, bọn con cũng đã đến nhà rồi, cậu cũng nên trở
về đi.” Doãn Triệt rõ ràng không muốn Khương Sâm vào nhà.
“Có bạn từ phương xa tới phải cực kỳ vui mừng, thế nào cũng muốn lưu lại ăn
bữa cơm mới được.” Những lời này là Khương Sâm nói, Doãn Triệt đột nhiên phát
hiện lúc trước ở tới nhà Trần Hi, mình cũng đã từng nói những lời này. Lão
Khương Sâm này da mặt dày như vậy mà cũng đạo ý tưởng của mình. Hơn nữa có người
nào nói muốn lưu lại ăn cơm, mà cũng không thèm hỏi lấy chủ nhà một tiếng.
Doãn Triệt cùng Khương Sâm cứ như vậy mà đối nghịch, Trần Hi sau lưng Doãn
Triệt nhảy lên nhảy xuống, mặc kệ cô lăn qua lăn lại thế nào, vẫn không thể tìm
ra một khe hở giữa khung cửa và Doãn Triệt để lộ đầu ra nói với Khương Sâm một
câu.
“Doãn Triệt, anh đừng có ngây thơ như vậy, mẹ tôi cũng sắp về tới rồi, anh ở
nơi này chặn cửa còn ra bộ dạng gì, để cho Khương tiên sinh vào nhà đi, nếu
không tôi sẽ giận anh.”
Thanh âm Trần Hi nghe giống như có chút tức giận, Trần Hi vừa dứt lời, Doãn
Triệt bĩu môi, gương mặt không tình nguyện, lui về sau một bước, Khương Sâm
thoải mái đi vào nhà.
“Thế nào mà mấy ngày nay không thấy con, thì ra là chạy đến đây.” Khương Sâm
cắm đầu cắm cổ ngồi trên ghế sofa, Trần Hi vào phòng bếp bưng một cái ly đưa cho
Khương Sâm.
Khương Sâm rất tự nhiên nếm một ngụm nhỏ, khẽ nhíu mày: “Là loại hòa tan
sao?” Hắn nhìn Trần Hi. Giọng nói tựa hồ có chút không hài lòng.
“Trong nhà chỉ có loại này, xin lỗi.” Trần Hi thành khẩn bày tỏ áy náy của
ḿnh.
“Tại sao tôi không có, em đối xử thiên vị.” Doãn Triệt bất mãn ở bên cạnh kêu
la.
Trần Hi sửng sốt một chút, cô nhìn Doãn Triệt, lại nhìn qua Khương Sâm, đột
nhiên phát hiện đây đang là ở nhà mình.
“Thói quen, tiện tay rồi. Anh muốn uống tự mình đi lấy, có cả một bình kìa.”
Trần Hi coi như là cho Doãn Triệt một lời giải thích, cũng là nhắc nhở mình, cô
bây giờ là đang trong thời gian nghỉ phép.
“Phụt. . . . . .” Khương Sâm cười ra tiếng, tâm tình của hắn rất tốt mặc dù
phải uống loại cà phê rất khó uống này, thì ra là nơi này so với hắn tưởng tượng
còn thú vị hơn nhiều.
Khương Sâm nói qua muốn ở lại ăn cơm tối, ly cà phê này hắn cũng kéo dài được
đến lúc ba Trần mẹ Trần về nha. Hai người lớn nhiệt tình trước sau như một, khi
biết Khương Sâm là ông chủ của Trần Hi lại còn là cậu của Doãn Triệt, thoải mái
đem Doãn Triệt ra biểu dương, cho là công việc của Trần Hi là do Doãn Triệt giới
thiệu.
Điều này cũng coi như đền bù cho Doãn Triệt vừa mới bị tổn thương không ít,
nhưng mà hắn vẫn không yên lòng, thỉnh thoảng ở giữa Trần Hi và Khương Sâm lại
bắt đầu quan sát.
Bữa cơm này coi như là khách và chủ đều vui mừng, Khương Sâm ăn cơm xong liền
sớm một chút cáo từ.
Trần Hi không hiểu chuyến đi của Khương Sâm là vì cái gì, hắn sẽ không thật
sự là bởi vì trong nhà loạn không ở được mà cố ý đi tìm cô chứ, nghe qua cũng đã
khó mà tưởng tượng nổi.
@@@@
“Xì gà?” Một đầu tóc vàng chóe nổi bật trong bóng đêm, hắn rút từ hộp xì gà
lấy một điếu đưa cho Khương Sâm.
Khương Sâm đưa tay tiếp nhận, đem xì gà đặt dưới mũi nhẹ nhàng hít hà: “Anh
đem đồ quý của Roger ra sử dụng, không sợ hắn từ trong quan tài bò ra ngoài tìm
anh sao.”
“Hắn cũng không nói gì, nếu là hắn có ý kiến gì, tôi đã không hút rồi.” Jess
cười buông tay,lấy ra cáibật lửa đem x́ìgà đốt lên.
“Cái bật lửa cũng là bảo vật của Roger?” Khương Sâm nhìn qua đồ vật dùng đốt
lửa gì đó của Roger.
“Thừa dịp không có rỉ sắt lấy ra dùng một chút, nếu anh ưa thích, cái này cho
anh, dù sao bảo vật của Roger còn rất nhiều.”
Khương Sâm bắt được cái bật lửa, ném trở lại cho Jess, hắn ngẩng đầu nhìn ánh
đèn trên lầu: “Nếu như tôi nói cái này cũng là của Roger, anh sẽ xử lý như thế
nào?”
“Vậy tôi liền đem cô ấy về lâu đài, dùng để trang trí, dù sao tất cả những gì
yêu thích của Roger đều đặt ở đó, cũng không sợ nhiều thêm một thứ.”
“Anh xác định?” Khương Sâm chau chau mày, ánh mắt của hắn cùng Jess đột nhiên
giao nhau, dù chỉ có ánh đèn đường mờ mờ, bọn họ tự nhiên có thể nhìn thấy sự
nghiêm túc trong mắt đối phương.
Khương Sâm gạt gạt khóe miệng, xoay người lên xe của mình.
“Ai. . . . . . Anh. . . . . . Lời còn chưa nói hết, làm sao lại đi?” Jess
hướng sau lưng Khương Sâm hô to.
Tiếng động cơ xe gầm rú vang lên, Khươ