
r/>Cô ở trong nước nhúc nhích cũng nhúc nhích không được, giống như là bị “ma
ám”, giống như trong giấc mộng, rõ ràng cảm giác mình đang tỉnh, biết rõ mình
nên làm gì, nhưng chính là một chút cũng không động đậy được, thậm chí ngay cả
ngoắc ngoắc ngón tay cũng làm không được. Ngay khi nước trong bồn tắm dâng qua
đầu, cô lại đột nhiên biến thành dáng vẽ như lúc nãy.
Ngay lúc ở trong nước cô mơ hồ thấy được hình ảnh, nhân vật chính bên trong
nhìn không rõ mặt lắm, nhưng có thể cảm giác được cái loại sợ hãi mãnh liệt đó,
có thể nói là bị bất động.
Cô cảm thấy mình ra sức giãy giụa, nhưng là càng giãy giua, có một cánh tay
càng ấn chặt mình xuống nước. Đợi đến khi không có hơi sức cử động được nữa,
cánh tay kia sẽ lôi cô lên, để cho cô được hô hấp. Trong lúc cảm giác được mình
đã sống lại, cánh tay đó lại tiếp tục nhấn cô xuống nước, cho đến thời đểm gần
như không chịu đựng nỗi, lại đem cô kéo lên.
Cứ như vậy vẫn lặp đi lặp lại, lặp đi lặp lại, dần dần cô thôi không giãy
giụa nữa, cứ như vậy lẳng lặng, khiến nước lần lượt hạ thấp xuống khỏi đỉnh đầu.
Bởi vì cô hình như có thể cảm thấy, cô càng phản kháng thì cánh tay đó càng hưng
phấn muốn đè mình xuống, đợi đến khi không còn hơi sức phản kháng nữa, cánh tay
kia cũng sẽ cảm thấy không thú vị nữa mà thả cô ra.
Trần Hi đem nước ấm nhẹ nhàng vỗ lên mặt mình, tình cảnh hỗn loạn đó, rốt
cuộc là thời diểm nào, một chút cô cũng không nghĩ ra.
Trần Hi lấy tay che mắt, cảm nhận dòng nước càng ngày càng ấm lên. Chuyện này
có phải là xảy ra trong kiếp trước? Cô cẩn thận nhớ lại, cũng không nhớ ra mình
đã từng trải qua tình cảnh như vậy.
Nếu không phải là Doãn Triệt sử dụng cách này, đoán chừng cô cũng không cảm
nhận được cái loại sợ hãi như vậy. Trong đầu cũng không xuất hiện những hình ảnh
lộn xộn kia.
Trần Hi cảm giác rất rối rắm, tại sao sau khi trọng sinh, những chuyện cô
trải qua, những người cô gặp, ngày càng trở nên phức tạp như vậy?
” Cốc cốc cốc…” Tiếng gõ cửa bên ngoài phòng tắm vang lên. ” Doãn thiếu gia
kêu tôi mang y phục đến cho cô, Trần tiểu thư nếu cô đã khỏe có thể thay
ra.”
“Được rồi, cám ơn.” Trần Hi đáp một tiếng, y phục của cô đúng là không có
cách nào mặc được nữa.
“Doãn thiếu gia còn nói cô phải nghe lời ở lại đây nhỉ ngơi, chờ sau khi xong
tiệc, cậu ấy sẽ trở lại gọi cô.” Người giúp việc cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm
vụ, ngoài cửa lại trở nên yên tĩnh.
Trần Hi cúi đầu nhìn làn da mỏng manh trên ngón tay cũng đã nhăn lại, mới từ
bồn tắm đứng dậy, cô nhớ lại, thật ra thì cô rất thích bồn tắm và cái giường lớn
của Doãn Triệt.
Ngay lúc cầm khăn tắm lên, Trần Hi hơi do dự một chút, vừa rồi Doãn Triệt sử
dụng cái khăn tắm này làm gì, cô đều nhìn thấy. Hắn dùng nó lau tóc của hắn, lau
mặt của hắn, lau lồng ngực của hắn, cuối cùng còn xoa xoa nơi đó của hắng, dường
như là cố ý cho cô nhìn thấy.
“Doãn Triệt đáng chết, không thể ít xấu xa hơn một chút sao.” Trần Hi yên tâm
mắng lớn một câu.
“Hắt xì. . . . . .” Cô hắt xì, cuối cùng vẫn phải đem khăn tắm quấn lên người
mình.
Đã trải qua một trận bị giày vò, Trần Hi thật đúng là mệt mỏi muốn đi ra
ngoài gục lên giường nghỉ ngơi, nhưng cô liền nghĩ đến lời Doãn Triệt nhắc nhở
sấy khô tóc.
Vị trí máy s
ấy tóc rất khó tìm, nhưng đối với Trần Hi mà nói, đó không
phải là một vấn đề, cô vốn “ngựa quen đường cũ” nhanh chóng tìm ra vật cần tìm.
Mặc dù vị trí là giống nhau nhưng vật dụng lại không quen thuộc như trước đây.
Điều này làm cho Trần Hi có cảm giác là lạ.
Tất cả vừa giống như quen thuộc, nhưng lại có chút xa lạ. Tựa như người vẫn ở
đó, nhưng thời điểm hắn đến gần lại phát hiện không phải là hắn trước đây, cảm
giác này cực kỳ quái dị.
Rốt cuộc cũng sấy khô đầu tóc, Trần Hi đi ra khỏi phòng tắm, nhìn trên giường
Doãn Triệt có một hộp quà quần áo rất to, hộp quà màu sắc rất sáng, trang trí tỉ
mỉ.
Trần Hi mở nắp hộp quà ra, nhìn y phục bên trong làm cô có chút luống cuống.
Lễ phục bên trong là màu trắng, lễ phục này là kiểu sườn xám Trung Quốc, cùng
với lễ phục kiểu Tôn Trung Sơn trên người Doãn Triệt vốn là một cặp.
Cô có chút không muốn mặc, nhưng nhớ tới món đồ kia không cách nào che đậy
thân thể được nữa, cô lại không thể không mặc vào.
Sau khi thay đổi y phục, Trần Hi phát hiện, ánh mắt của Doãn Triệt thật rất
tốt, hắn chọn y phục rất phù hợp với cô.
Đợi chút. . . . . . Trần Hi lại nhìn tạo hình toàn thân một chút, mặc dù chi
tiết cùng phong cách có chút bất đồng, nhưng phong cách bộ y phục này tại sao
lại giống với bộ lễ phục màu đen cô mặc lúc nãy như vậy, lễ phục đều dài đến cổ
chân, ngay cả chi tiết từ bắp chân trở xuống làm thành một cái đuôi dài cũng
giống nhau.
Trần Hi đột nhiên bừng tỉnh thông suốt hiểu ra, “Hắc Bạch vô thường”, đúng,
không sai, chính là “Hắc Bạch vô thường” Doãn Triệt với Khương Sâm không phải là
hai vị Hắc Bạch vô thường” ở âm tào địa phủ chuyên đi bắt người sao?