
cười dễ dãi hỏi Vân.
- Cô chưa bao giờ đi ăn nhà hàng nào kiểu này hay sao mà
trông cô có vẻ lạ lùng và kinh ngạc như thế...??
Vân đáp.
- Tôi không có đủ tiền để đến đây ăn. Anh cũng biết cuộc sống
tự lập của một con bé bỏ nhà ra đi là gì rồi đấy. Tôi phải tiếc kiệm từng đồng
xu tôi kiếm ra nếu không tôi chỉ còn nước trở về gia đình hay phải đi ăn xin
ngoài đường may ra mới duy trì được cuộc sống hàng ngày....!!
Duy thở dài. Duy chưa bao giờ lo thiếu tiền, anh chàng có thể
chi trả và ký vào những tờ hóa đơn với một số tiền khổng lồ. Duy tò mò muốn biết
một cuộc sống tự lập và không có tiền như Vân là gì. Duy khâm phục Vân vì một
con nhóc mới có 16, 17 tuổi lại có thể tự lo cho mình trong những ngày sống xa
ra đình. Con nhỏ này không những có thể tự kiếm ra tiền mà kiến thức về xã hội
của nó cũng không đến nỗi tệ lắm. Duy nghĩ.
- Cô vợ của mình cũng là một con người có bản lĩnh và có
tính cách. Mình biết với những cô gái như thế này nếu phải sống chung cả đời
thì sẽ có nhiều chuyện xảy ra nhưng cuộc sống phải có cá tính và bản lĩnh mới
vượt qua được....!!
Lầu hai của nhà hàng được trình bày sang trọng và ấm cúng.
Tuy là lần đầu đến đây nhưng Vân đã thích nó mất rồi. Con nhỏ khẽ mỉm cười nói
thì thầm với Duy.
- Anh nhìn nơi này có giống nơi nào mà anh đã từng đến hay
không. Còn tôi chỉ được trông thấy nó ở trên báo trí và phim ảnh thôi....!!
Duy phì cười vì con nhỏ này không biết dấu diếm sự ngu ngơ của
mình mà nói thẳng ra như thế. Anh chàng thông cảm vì không phải cô gái nào cũng
có may mắn được sinh ra trong một gia đình giàu có và không phải cô gái nào
cũng thích đua đòi hưởng lạc.
Khoa hăng say làm việc nên quên cả thời gian. Bà Liên đã lên
phòng ngủ từ khi nào rồi. Hôm nay trời mưa nên không khí mát mẻ giúp bà dễ chìm
sâu vào trong giấc mộng.
Khoa mệt mỏi vươn vai. Anh chàng thở phào vì công việc cuối
cùng cũng đã hoàn thành xong. Tuy chưa thật sự hài lòng lắm với những thông tin
mà Khoa thu thập được nhưng anh chàng cũng đã nắm được sơ qua tình hình của
công ty bên đối tác.
Khoa tắt máy tính. Chiếc điện thoại reo vang làm cho Khoa giật
mình. Khoa không biết ai lại gọi cho mình vào lúc này. Bạn bè của Khoa không có
nhiều lắm vì anh chàng suốt ngày lao đầu vào công việc nên không rảnh lúc nào để
đi ăn hay đơn giản uống cà phê với ai đó.
Dung - cô nàng thư kí của Khoa đang ngồi tại một nhà hàng.
Cô ta muốn mời Khoa đi ăn cùng nên gọi điện hỏi thăm Khoa. Khoa vừa nhìn thấy số
máy di động hiện trên màn hình, anh chàng đã thấy ngán ngẩm hết cả mình. Khoa mặc
dù không muốn nghe nhưng như thế thì bất lịch sự quá nên Khoa đành nén lòng cầm
máy lên.
Khoa thờ ơ hỏi Dung.
- Cô gọi cho tôi có gì không...??
Dung mừng ra mặt, cô ta hôm nay ăn mặc thật đẹp. Nhìn cách
trang điểm và diện đồ của cô ta lúc này giống như cô ta đang định đi dự tiệc
hay ăn mừng lễ cưới của ai đó. Cô ta muốn lúc nữa Khoa đến phải nhìn thấy được
một vẻ đẹp kiêu sa và sắc nước hương trời của cô ta. Dung phải mất gần mấy tiếng
đồng hồ chỉ để trang điểm và làm tóc. Cô ta phải chọn đi chọn lại mấy bộ quần
áo của mình mới có được kết quả như thế này.
Dung thu hút nhiều ánh mắt của các chàng trai bên cạnh. Mấy
anh chàng cứ liếc mắt ngưỡng mộ nhìn Dung mãi. Cô ta cười thầm vì hôm nay người
mà cô ta muốn nhìn cô ta như thế chỉ có Khoa mà thôi. Cô ta hy vọng Khoa sẽ
không từ chối lời mời đi ăn cơm của cô ta.
- Anh có thể đi ăn cùng với tôi được không...??
Khoa nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ, nghĩa là vẫn còn sớm.
Nhưng mặc kệ là sớm hay muộn Khoa cũng không muốn liên quan gì tới Dung vì cô
ta không phải là mẫu người phụ nữ mà Khoa thích. Trong trái tim của anh chàng
hình bóng của Vân đang dần len lỏi vào. Khoa thở dài nói.
- Tôi xin lỗi nhưng lúc nãy tôi đã ăn cơm với gia đình rồi
nên cô hãy đi ăn một mình đi nhé....!!
Dung thất vọng thấy rõ. Đôi môi đang nở một nụ cười thật
tươi đã tắt ngấm. Khuôn mặt rầu rầu. Cô ta thấy mình thật uổng công trang điểm
và làm đẹp để đến đây. Dạ dày của cô ta đang sôi lên, cô ta không dám ăn uống
gì mà ngồi đợi Khoa ở đây, lẽ nào anh không thể vì nể tình Dung phải vất vả và
đặt bao nhiêu thành ý để đến đây hay sao.
Dung van nài.
- Anh không thể đi ăn cùng với tôi được hay sao. Tôi đã phải
đợi anh gần cả buổi tối rồi. Anh đi ăn với tôi như quan hệ đồng nghiệp và bạn
bè bình thường thôi mà sao cũng khó quá thế hả anh...??
Khoa nhắm mắt lại. Anh chàng nghe giọng nói não nề và buồn
bã của Dung. Khoa thở dài bảo.
- Thôi được rồi, nhưng tôi nói trước là tôi đã ăn rồi nên chỉ
ngồi chơi với cô được thôi....!!
Dung mừng quá, đôi môi lại nở một nụ cười thật tươi. Giọng
nói của cô nàng reo vui.
- Anh mau đến đây nhé. Anh có biết nhà hàng của Pháp mà ngày
trước chúng ta đã hẹn ăn cùng với đối tác hay không...??
Khoa từ tốn trả lời.
- Tôi biết nhà hàng đó rồi. Cô sẽ tới đó trong vòng mấy