Old school Swatch Watches
Cô Dâu Bỏ Trốn

Cô Dâu Bỏ Trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329015

Bình chọn: 7.00/10/901 lượt.

g suy nghĩ lôgic của Duy không có tác dụng trong trường hợp này.

Duy lau khô tay bằng chiếc khăn giấy đút trong túi áo. Anh
chàng vứt nó vào thùng rác rồi bước ra bên ngoài. Duy tự hỏi là Vân đang làm
gì, con nhỏ đã ăn xong chưa hay lại đang ngồi ngắm nhìn xung quanh.

Duy ngạc nhiên khi trông thấy Vân đang nói chuyện với một
chàng trai lạ. Duy có hơi ghen tị vì anh ta cũng phong độ không kém Duy bao
nhiêu mà anh ta còn chững trạc và trưởng thành nữa. Không lẽ con nhỏ Vân quen
biết với anh ta.

Vân vừa nhìn thấy Duy, con nhỏ cảm thấy hơi ngại nên lúng
túng nói.

- Anh đã gột rửa xong rồi đấy à.....??

Khoa nhìn sững Duy. Anh chàng ngắm Duy từ đầu xuống chân.
Theo nhận xét ban đầu và sơ qua của Khoa. Duy là một chàng trai khoảng 18, 19
tuổi; đẹp trai và có vóc dáng như một người mẫu; khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt
sâu và cái môi lúc nào cũng mím lại, anh chàng này xem ra rất ương bướng và là
một người bất cần đời.

Vân thấy Khoa và Duy nhìn nhau không chớp, con nhỏ chẳng hiểu
gì cả. Vân giới thiệu cho Duy biết.

- Đây là anh Khoa, sếp của tôi....!!

Vân chỉ vào Duy.

- Còn đây là Duy. Anh ấy là ... là....!!

Con nhỏ ấp úng không biết nói thế nào cho đúng. Duy nghe Vân
nhắc đến cái tên Khoa, anh chàng đang sục sôi một sự tức giận và hờn ghen vô cớ
vì đây chẳng phải ông sếp mà Vân khen đẹp trai và nhất quyết không chịu nghỉ
khi Duy ép hay sao. Thấy ánh mắt dịu dàng của Khoa khi nhìn Vân làm cho Duy
càng thêm hờn ghen, Duy đáp thay lời của Vân.

- Chào anh. Hân hạnh được gặp anh. Tôi là chồng chưa cưới của
cô ấy...!!

Dung đã bước đến gần bàn của Vân từ khi nào rồi. Cô ta không
muốn Khoa gần gũi với Vân quá. Theo trực giác của một người phụ nữ cô ta không
nghĩ Khoa đối xử và coi Vân như những cô nhân viên bình thường khác mà hình như
trong lòng của Khoa đang nhen nhóm một mình cảm nam nữ với con nhóc Vân.

Dung đón nhận tin Vân có chồng với một sự vui mừng và tò mò.
Cô ta không ngờ con nhóc có tí tuổi đầu này lại lấy chống trước cả cô ta và
không ngờ nó lại yêu sớm thế. Cô ta cười toe vì nếu Vân đi lấy chồng và đã yêu
người khác thì còn ai đi tranh giành Khoa với cô ta nữa. Cô ta chưa bao giờ hạnh
phúc và thanh thản như lúc này.

Khuôn mặt của Khoa tái lại, trái tim của anh chàng như ngừng
đập trong vòng mấy giây. Bàn tay run run, Khoa nhìn Duy thật kỹ và nhìn cả Vân
nữa. Khoa thở dài vì Vân và Duy đẹp đôi quá, Duy cách tuổi của Vân không xa, họ
còn trẻ nên có nhiều sở thích và đam mê giống nhau. Còn Khoa đã gần ba mươi rồi
nên so với Vân, Khoa thấy mình không xứng và không thể nào sánh được với Duy.

Sự tự ti làm cho Khoa mãi không cất nổi nên lời. Khoa đứng lặng
nhìn hai người, Khoa cứ đứng mãi như thế nếu như không có sự nhắc khéo của Dung
thì có lẽ anh chàng lại tưởng đang đứng một mình trong căn phòng ở nhà.

- Chúng ta đừng làm phiền họ nữa. Em và anh về bàn của mình
đi thôi...!!

Duy nhìn thật sâu vào đôi mắt của Khoa khi nhìn Vân. Duy thấy
lo ngại vì Khoa nhìn Vân giống hệt cách lúc Duy nhìn Vân. Duy giật mình nghĩ.

- Không lẽ anh ta cũng thích con nhỏ này. Nếu thế mình phải
làm sao, mình có nên tách Vân ra khỏi Khoa không hay là để cho họ tự do được ở
bên nhau. Mình đã hứa là không xen vào đời tư của cô ta nhưng trái tim và lòng
của mình lại không muốn điều đó xảy ra. Có phải mình ghen tị vì cô ta mới đồng
ý làm bạn với mình nên mình không muốn san sẻ tình cảm này với người khác hay
không...!!

..................

Khoa trước khi đi về bàn của Dung. Anh chàng còn quay lại
nhìn Vân thêm một cái nữa. Sự chán nản của Khoa ngày càng gia tăng, anh chàng
không còn hứng thú ăn uống hay là nói chuyện với Dung. Khoa chỉ mong nhanh về đến
nhà để ngủ hay là đọc tài liệu công việc của ngày mai.

Dù trong lòng muốn như thế nhưng Khoa hiểu không thể bỏ về
vào lúc này nhất là khi bắt Dung chờ đợi mấy tiếng đồng hồ. Dung thấy khuôn mặt
rầu rầu và ánh mắt đau khổ của Khoa. Dung vừa tức giận vừa ghen tuông với Vân.
Cô ta hiểu là Khoa đã bắt đầu yêu Vân mất rồi nên anh ta mới có thái độ thất vọng
và mất mát như thế kia khi biết Vân đã có chồng chưa cưới.

Dung cố mỉm cười và cố nói vui vẻ để xua tan đi không khí
ngượng ngùng và chán nản giữa hai người. Cô ta ân cần hỏi.

- Anh muốn ăn gì...??

Khoa khẽ quay đầu về hướng bàn của Vân và Duy. Anh chàng
nhìn Vân đang nở một nụ cười thật tươi với Duy, đó là nụ cười đẹp nhất mà Khoa
chưa bao giờ nhìn thấy khi Vân ở bên Khoa. Khoa ghen tị với Duy, anh chàng cảm
thấy bức bối với mọi thứ xung quanh ở đây. Khoa giật mình trả lời Dung.

- Tôi không muốn ăn gì cả. Cô thích ăn gì thì gọi đi nhé, cô
đừng vì tôi mà nhịn đói như thế là không hay đâu...!!

Dung thấy Khoa cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía bàn của
Vân. Cô ta đau đớn vì tuy Khoa ngồi sát bên cạnh nhưng tâm trí và tình cảm của
Khoa lại hướng cả về phía của Vân. Dung buồn chán nghĩ.

- Có lẽ trong lòng của anh