
đẹp thôi sao, tôi yêu tất cả mọi thứ của cô, cô
là một con ngốc, cô đã làm cho tôi đau khổ. Trái tim của tôi rỉ máu vì cô, kể từ
nay về sau tôi sẽ giữ cô thật chặt, không bao giờ buông tay của cô ra ngay cả
khi cô chết, tôi sẽ hành hạ cô và bắt cô phải trả giá cho những gì mà cô gây ra
cho tôi suốt tám năm qua. Tôi hận cô, tôi căm thù cô....!!
- Em...em xin lỗi. Em không thể gặp mặt anh vì em sợ anh sẽ
khinh ghét em, và anh cũng hiểu cho em không cô gái nào muốn người yêu của mình
nhìn thấy khuôn mặt đã bị tàn phá thành một con quỷ cả....!!
Vũ đẩy Hoa ra. Vũ trừng mắt.
- Thà là tôi trông thấy một con quỷ hàng ngày còn hơn nghĩ rằng
cô đã chết, cô thử nghĩ mà xem, có nỗi đau khổ nào hơn khi chứng kiến người yêu
của mình chết trong vòng tay của mình mà bất lực không làm được gì. Tôi phải
đánh cô, tôi phải chửu cô thì may ra tôi mới hả được giận ....!!
Hoa âu yếm vuốt ve khuôn mặt của Vũ. Hoa dịu dàng gọi.
- Anh Vũ....!!
Hoa ôm chầm lấy Vũ. Nước mắt của hai người hòa tan vào nhau.
Ông Sơn đã bỏ đi ra ngoài vườn từ lâu rồi ông muốn cho hai người được tự nhiên,
trên môi của ông nở một nụ cười. Ông lẩm bẩm.
- Hương con...!!, bố xin lỗi vì bao ngày qua bắt con phải
mang tên của chị con, chiều nay bố sẽ cho người thay cho con một tấm bia mộ mới...!!
..................
Quá đau buồn và quá nhục nhã, Đào đã bỏ nhà đi biệt mấy tuần
nay, người thân trong gia đình tìm Đào khắp nơi mà không thấy. Bước chân vô định
đưa Đào về Việt nam. Bây giờ trong đầu của Đào chỉ còn hình bóng của Vũ, đúng
chỉ có mỗi Vũ là còn quan tâm đến Đào.
Đào kinh ngạc và sững sờ khi trông thấy Vũ hạnh phúc mỉm cười
bên một cô gái giống hệt chị Hoa. Đào lảo đảo muốn ngã, Đào không còn tin vào mắt
mình nữa. Sự ích kỉ và hèn nhát trong Đào trỗi dậy, Đào cảm thấy ghen tị với cô
gái kia vì cô ấy đã làm cho Vũ cười, cô ấy có thể sánh vai bên Vũ, còn Đào, Đào
chẳng có ai cả, tất cả đã bỏ rơi Đào mất rồi, không phải chính Đào đã bỏ rơi họ.
Đào lén đi theo họ, Đào mệt mỏi đi theo họ cả ngày. Đào
không biết tại sao Đào lại làm thế, có phải chăng một con thú tự dưng thấy mình
bị người khác chiếm mất chỗ nên tìm cách tranh giành lại. Nhìn họ cười đùa với
nhau lòng Đào tan nát. Hy vọng cuối cùng của Đào vỡ tan.
Đào loạng choạng bước đi trong cơn mưa chiều tầm tã, Đào cứ
để cho nước mưa quất vào người. Đào là kẻ có tội, cái thai đã hai tháng rồi,
Đào quên mất rằng Đào đang mang một sinh mệnh trong người, đứa trẻ vô tội nhưng
người mẹ của nó không hiểu điều đó, có lẽ Đào đang tìm mọi cách tống khứ nó ra
ngoài. Đào căm hận bố nó lây sang luôn cả nó.
Buổi sáng, Đào bắt một chiếc tắc xi, Đào bảo anh ta đưa Đào
đến nghĩa trang nơi có người chị gái thân thương của Đào an nghỉ. Đào choáng
váng tại sao chị Hoa lại bị đổi tên thành Hương. Đào không tài nào hiểu nổi,
bia mộ vẫn còn mới, có nghĩa là vừa mới được thay. Đào vội vã bắt tắc xi đưa
Đào về thẳng nhà gặp ông Sơn.
Ông Sơn rất mừng khi gặp lại cô con gái, mặc dù ông biết Đào
không phải là con của ông nhưng từ sâu thẳm trong lòng mình ông vẫn yêu thương
Đào. Đào run giọng hỏi ông.
- Bố hãy cho con biết, tại sao bố lại đổi tên chị Hoa trên
bia mộ....??
Ông Sơn thở dài.
- Vì người chị thật sự chết của con là Hương không phải là
Hoa....!!
Trong đầu của Đào thoáng hiện lên bóng dáng của cô gái đi
cùng với Vũ cả ngày hôm qua. Đào lắp bắp.
- Lẽ..lẽ nào chị...chị gái của con vẫn còn chưa chết....??
- Đúng thế....!!
Đào gào lên.
- Không thể có chuyện vô lý như thế được, tại chị Hương lại
giống chị Hoa như đúc thế...??
- Chúng nó là hai chị em sinh đôi. Chị gái Hương của con được
bác cả nhận nuôi ngay từ khi mới lên hai nên con không biết cũng phải....!!
Đào lảo đảo ngồi xuống ghế. Ông Sơn nhíu mày hỏi.
- Con sang đây chơi hay có chuyện gì...??
Đào cay đắng nói.
- Con sang đây chơi....!!
Đào ngước mắt nhìn ông.
- Bố làm ơn giải thích cho con hiểu, tại sao chị Hoa lại giả
chết và tại sao anh Vũ lại không hề biết gì về chuyện này....??
Ông Sơn kể tất cả cho Đào nghe từ diễn biến của sự việc đến
cuộc gặp gỡ của Vũ và của Hoa. Đào chết lặng, vậy là hết, lẽ ra Đào phải vui mừng
vì người chị gái mà Đào yêu quý vẫn còn sống nhưng Đào làm sao mà vui nổi khi
Vũ đang là người đàn ông mà Đào muốn dựa vào nay anh ấy có chị gái của Đào rồi
thì anh ấy làm gì còn chỗ trống cho Đào nữa. Đào loạng choạng đứng dậy, khuôn mặt
tái xám. Đào run rẩy nói.
- Con..con chào bố, con đi....!!
- Sao không ở lại ăn cơm đã con, mà hiện giờ con sống ở
đâu....??
- Dạ con đang sống tại khách sạn...!!
- Sao con không dọn về đây ở, bố và chị Hoa của con rất mong
được gặp con...!!
Đào đứng không còn vững nữa. Đào nói nhanh.
- Con xin lỗi nhưng con không ở lại được, lúc nào rảnh dỗi
con sẽ đến thăm bố sau...!!
- Ừ, con đi đi, nhớ đến