Snack's 1967
Cô Dâu Bỏ Trốn

Cô Dâu Bỏ Trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327511

Bình chọn: 10.00/10/751 lượt.

buồn có thêm người làm cho nó bớt cô
đơn.

Vân đến mấy quầy thực phẩm nó chọn toàn thức ăn khô, nhìn mấy
phong kẹo mút, nó thích quá liền mua cho mình một túi bóng to. Vân cũng mua cho
mình rất nhiều mì gói, vì nó là một con bé lười nấu nướng, đi làm về mệt mà bảo
nó nấu cơm thì thà là ăn mì gói cả tháng còn hơn.

Vân đi thang máy lên lầu hai, nó cần mua cho mình một bộ quần
áo, vì từ khi đến đây nó chưa mua bộ nào cả. Chọn đi chọn lại mà nó vẫn chưa
tìm được cái nào ứng ý, bực mình nó lấy đại cho mình một bộ, xong nó vứt vào
cái xe đẩy. Vân để cái xe ở đấy và lại tiếp tục lên tầng ba, vì ở đó có một hiệu
sách.

Vân lang thang hết kệ sách này tới kệ sách khác, nó tìm đến
kệ sách bày bán truyện tranh, nó liền ngồi ngay xuống đó để đọc.

Vân còn đang mỉm cười, nó nghe có một tiếng nói ở bên cạnh.

- Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, mấy cuốn sách này cô
phải bày làm sao cho nó ngăn nắp chứ, cô làm kiểu này ai người ta thèm đọc hay
làm sao mà họ tìm được....!!

Cô gái nhân viên hối lối nói.

- Em xin lỗi, em sẽ đi làm ngay đây...!!

Vân giật mình đứng lên, khi nhìn thấy cái bóng của tên kia
và cả cái giọng nói mà nó không sao quên được.




Vân nhếch mép lên, cuộc đời của nó gặp toàn oan gia thế này,
hay là do tính cách của nó nên xố nó cũng xui xẻo theo. Vân lắc đầu, nó nghĩ
thôi thì về nhà đi cho xong, nếu mình mà còn phải gặp mặt thêm cái tên này nữa
thì mính sẽ điên lên ở đây mất.

Vân đứng dậy, trả cuốn truyện vào đúng vị trí của nó. Vân bước
ra lối đi, nhưng xui cho nó.

- Chào cô, lâu rồi chúng ta mới gặp nhau...??

Vân ngán ngẩm khi nghe có tiếng nói ở đằng sau lưng, nó
không thèm bảo nào mà quay gót đi luôn.

Nhưng anh ta đâu có tha cho nó dễ dàng thế.

- Cô có biết là mình bất lịch sự quá không hả, người ta đường
đường là một người lớn, thế mà tôi phải chào cô trước, cô không biết điều thì
thôi sao cô lại không thèm bảo tôi thế nào...!!

Vân quay phắt lại, nó lễ phép chào.

- Dạ, em chào anh ạ, em rất vui khi được gặp anh, chào anh
em đi...!!

Anh ta cười khẩy bảo nó.

- Cô bỏ cái giọng đó đi, hôm ở nhà hàng cô mạnh miệng lắm mà
sao hôm nay lại ăn nói dẻo kẹo thế kia, cô có biết là tôi kinh tởm nhất những
cô gái có cái giọng đó không hả...??

Mắt của Vân tôi xầm lại, cái mũi nó khẽ hếch lên, nó cười
khì nói.

- Dạ, em xin lỗi, nhưng thích hay không thích đó là việc của
anh điều đó chẳng liên quan gì đến em cả...!!

Vũ cũng đáp trả không kém.

- Cô nói đúng, đó là bản chất của cô mà, thật tội nghiệp cho
cha mẹ của cô khi phải chịu đựng một đứa con gái như cô...!!

Vân tức quá, nó quát.

- Tên kia, tôi đã nể anh lắm rồi đấy, anh đừng có gân lên với
tôi, nếu không anh chỉ chuốc họa vào thân mà thôi....!!

Vũ nhún vai, anh bảo Vân.

- Cô lại dùng cách trả thù trẻ con như hôm trước chứ gì, nếu
mà cô có thể làm được điều đó cả đời tôi sẵn sàng chơi với cô...!!

Vân cười mát.

- Dạ, em không dám, vì anh là đại gia mà, em làm sao có sức
và có tiền để chơi với anh...!!

Mọi người xung quanh trong đó có cả khách hàng của Vũ, họ đứng
xem và nghe hai con người này đối đáp với nhau, họ vừa buồn cười, vừa kinh ngạc.
Nhưng kinh ngạc nhất vẫn là mấy cô nhân viên của Vũ, vì anh nổi tiếng là một
người đạo mạo và chững chạc, tại sao hôm nay anh lại đi cãi nhau với một con
nhóc, thật là khó hiểu.

Vũ và Vân đang hay say nên không quan tâm đến ai nữa, ai
cũng muốn phần thắng và lẽ phải về mình.

Vũ cười khẩy bảo Vân.

- Cô có biết là mình ngu dại lắm không hả, đừng tưởng giở
vài trò máy khóe của cô ra là đã thắng được người khác....!!

Vân cũng cười mát bảo Vũ.

- Nhưng mà hình như có người vì tôi mà bây giờ hận vẫn chưa
tan thì phải, thật tội nghiệp cho anh, không biết từ hôm đó đến giờ, anh có ăn
ngon và ngủ kỹ hay không mà trông sắc mặt của anh hơi xấu đi đấy...!!

Vũ cáu quá, anh hít một hơi thật dài, anh đúng là ngu mà, tự
nhiên đi gây sự trước với con nhóc này làm gì, biết thế cứ để nó đi cho xong, gọi
nó lại mình không những không làm gì được nó mà còn bị nó chửu thêm nữa.

Vũ còn đang phân là mình nên bỏ đi trước hay là nên bỏ đi
sau thì anh nghe có một giọng rất ngọt ngào hỏi anh.

- Anh Vũ, anh đi đâu mà em phải tìm anh từ nãy tới giờ...??

Vũ và Vân quay lại nhìn cô gái trước mặt mình. Cô ta đúng là
đẹp thật, nước da trắng hồng, cơ thể bốc lửa, có thể nói đàn ông mà nhìn thấy
cô ta thì không thể nào dứt ra được.

Vân nghĩ chắc đây là người yêu của anh chàng, mình nên bỏ đi
thì hơn vì đứng gây sự với hắn cũng có ích lợi gì đâu chỉ tổ làm cho thiên hạ
cười đùa và chê bai.

Vũ nhăn mặt lại, cả người của anh có bao nhiêu gai ốc đều nổi
hết cả lên, anh ngán ngẩm. Vũ còn sợ cô gái này hơn con nhóc kia nhiều, vì con
nhóc kia chỉ giỏi cãi nhau và gây sự với anh một chút còn cô ả này là một con
cáo