Snack's 1967
Cô Dâu Bỏ Trốn

Cô Dâu Bỏ Trốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327583

Bình chọn: 8.5.00/10/758 lượt.

nó đi nếu mình mà còn gặp hay nói chuyện với nó nữa thì chỉ chuốc họa
vào thân mà thôi, đúng là một con nhỏ chanh chua.

Vân muốn đi dọa cho tâm hồn thanh thản, lúc nãy nó trêu tức
và làm cho Vũ một vố tuy có hơi vui sướng lúc đầu, nhưng mọi cảm giác sung sướng
lại trôi qua nhanh.

Vân hay thở dài vì nó nhớ nhà và nhớ người thân trong gia
đình, có lẽ nó là một người ngoài thì cố tỏ ra mạnh mẽ nhưng thật ra nó là một
con nhỏ yếu đuối.

Mắt của nó nhìn hai hàng cây to bên đường, chân của nó bước
đều. Tâm trí của nó đang suy nghĩ vẫn vơ, nó đâu hay có một cái cây to trước mặt.

Thấy nó đi mà tâm hồn để đâu đâu, Vũ buồn cười quá. Anh chưa
kịp hét lên để thông báo cho nó biết là có một cái cây trước mặt thì cái trán của
nó đã bị sưng cả lên rồi.

Vân đập đánh bốp một cái vào thân cây, chưa hết nó ngã cả ra
đất, chỉ tội cho cái trán và cái mông của nó sẽ bị đau tới mấy ngày hôm sau.

Vũ khúc khích cười khi thấy oan gia của mình bị thương như
thế kia. Vân đứng dậy, cái mặt của nó nhăn nhó, tay của nó vuỗi vuỗi cái quần.
Sờ lên cục u ở trên trán, Vân kêu khổ, nếu mai cái trán của mình mà bị sưng lên
hay tím bầm thì ai còn dám vác mặt đi làm nữa, đúng là xui xẻo hết chỗ nói.

Vân thấy có ánh đèn xe ô tô chiếu vào mình, nó liền quay lại
xem là ai mà đểu thế, mình bị như thế này mà người ta lại chiếu sáng mình cho
thiên hạ xem là thế nào.

Vân quay sang nhìn, vừa trông thấy người ngồi ở đằng sau tay
lái và anh ta còn gập cả người xuống để cười nó nữa chứ.

Vân bực mình bước lại, nó quát.

- Tên kia, anh cười cái gì hả, đúng rồi cứ cười đi, cười cho
đã vào...!!

Vũ cố nín cười để hỏi nó.

- Tại sao tôi lại không được cười, không lẽ ngay cả chuyện
này tôi cũng phải xin phép cô...??

Vân tức đáp.

- Mặc xác anh cười hay là không cười, nhưng sao anh lại cười
đúng vào lúc tôi bị ngã là thế nào...??

Vũ tỉnh bơ nói.

- Cô này lạ nhỉ, không may tôi lại muốn cười vào đúng lúc
này không lẽ cô bắt tôi phải cố nín nhịn hay sao...??

Vân mỉa mai bảo Vũ.

- Anh muốn trả thù tôi chứ gì, anh đúng là đồ nhỏ mọn...!!

Vũ cười cười đáp.

- Tôi thấy người nhỏ mọn là cô mới đúng, cô giúp tôi được có
chút chuyện, tôi đã có lòng trả ơn cho cô thế mà cô lại dám chơi tôi, hại tôi đến
bây giờ mới được về nhà....!!

Vân khẽ nheo nheo mắt, cái trái của nó nhăn lại và cái chân
của nó như muốn trùng cả ra, nó nhún mình đáp.

- Vâng, tôi là người nhỏ mọn, chào anh và hy vọng chúng ta sẽ
không bao giờ gặp lại nhau...!!

Vân bước đi thẳng nhưng khốn nỗi, nó bước hụt vì vỉa hè cao
hơn lòng đường nên nó lại bị ngã chỏng kềnh ra đấy. Mặt của nó đập bốp xuống nền
xi măng, hai tay của nó dang rộng ra và cái chân của nó khẽ co lên.

Vũ lại được phen cười thật to, anh cười như chưa bao giờ được
cười. Hình như cơn đau đầu của anh không cần thuốc cũng đã khỏi rồi.

Vân đau quá, nó bật khóc khi bị làm trò cười cho cái tên
kia. Vân cố đứng dậy, nhưng nó loạng choạng muốn ngã, cơn choáng váng của nó vẫn
còn chưa hết vì nó đã khỏi ốm đâu.

Vân căm tức cái tên Vũ vô tình và máu lạnh kia, chúa ơi sao
hắn lại tàn ác đến thế, dù cho hắn có ghét mình thì khi thấy mình bị ngã đau
như thế này hắn phải chạy lại đỡ mình dậy và hỏi han mình vài câu chứ, đằng này
hắn lại sung sướng cười như điên thế kia, không lẽ hắn tưởng mình đang diễn hài
cho hắn xem.

Vân bước lại, nó liền mở cửa xe của Vũ, chưa hết nó trèo
luôn vào. Vân nhăn nhó bảo Vũ.

- Anh có thể trở dùm tôi về nhà hay không vì cái chân của
tôi đau quá mà tôi cũng không còn sức để đi về nhà nữa vì tôi đói quá rồi...!!

Vũ sửng xốt, sao nó còn dám nhờ vả anh nữa là thế nào. Anh định
đuổi nó xuống đi cho xong, nhưng khi nhìn thấy cái trán bị xưng và bộ quần áo
dính toàn bụi của nó, anh đành thở dài bảo.

- Nhà của cô ở đâu để tôi đưa về...??

Vân liền đổi ý, nó bảo Vũ.

- Anh có thể mời tôi một bữa coi như là trả ơn tôi giúp anh
được không...??

Vũ lại há hốc mồn ra vì kinh ngạc, chúa ơi, nó còn là con
gái không nhỉ, lúc nãy mình trả ơn cho nó thì nó lại không thèm lấy, bây giờ nó
lại muốn mình mời nó ăn nữa chứ, không được mình ghét đi ăn với con gái lắm, đuổi
nó xuống đi cho xong.

- Xin lỗi cô nhưng tôi không thể đi ăn cùng cô được thay vào
đó tôi sẽ cho cô tiền để cô đi ăn một mình...!!

Vân hai tay siết chặt vào nhau, đây là điều nhục nhã nhất mà
nó từng phải chịu đựng, anh ta đúng là một tên khốn.

Vân không nói gì, nó liền bước xuống, nhưng đi được hai bước
nó liền quay lại, nó đá hai phát vào thân cây bên đường , nó rủa.

- Cho mày chết, hy vọng lần sau tao không còn gặp hay trông
thấy mày nữa...!!

Vũ tức cả mình, nó đang chửu khéo mình đây mà. Anh hỏi nó.

- Này cô, thế cô không lấy tiền để đi ăn à...??

Vân đi thẳng nó không thèm bảo Vũ như thế nào, nhưng nó liền
ôm ngay lấy bụng của mình m