
m bảo
Duy.
- Anh tưởng tôi là bụng của một con trâu hay sao mà chứa nổi
hai cây kem này chứ, tôi nghĩ tốt nhất chúng ta nên chia đôi đi thì hay
hơn...!!
Duy nhăn mặt lại vì cây kem trên tay của anh chàng như là một
thứ có một mùi thật kinh tởm hay thức ăn mà anh chàng ghét nhất. Vân thì ngược
lại con nhỏ thích thú nhìn cây kem của mình rồi khẽ liếm qua một cái.Vân hà hơi
bảo Duy.
- Sao anh không ăn đi. Kem quế là ngon nhất rồi đấy...!!
Duy thấy Vân ăn ngon như vậy, Duy định vứt bỏ nó vào thùng
rác đi cho xong nhưng thấy Vân cứ nhìn mình chằm chắm. Duy nuốt đánh ực một cái
trong cổ họng rồi đưa que kem trên tay lên miệng. Duy chỉ khẽ nhấm nháp một ít ở
trên đầu môi. Anh chàng cảm thấy hơi lạnh của kem đang tan chảy trong miệng rồi
cổ họng của mình.
Đây là lần đầu tiên Duy ăn kem nên cảm thấy có một vị lạ và
không quen ở trong đầu lưỡi. Vân thấy anh chàng công tử bột chịu ăn kem quế với
mình. Vân hài lòng bảo Duy.
- Ngon đúng không, tôi nghĩ lần sau anh sẽ quen dần với nó
thôi.....??
Giờ chiếu phim đã tới, Vân thấy từng đôi từng cặp đi vào
phòng chiếu phim của mình. Vân hỏi Duy.
- Chúng ta phải vào phòng nào đây...??
Duy đưa một vé cho Vân rồi hất hàm bảo con nhỏ.
- Cô hãy tự xem số phòng và số chỗ ngồi của mình ở trên vé ấy.
Lúc nãy tôi quên không hỏi cô bán vé rồi...??
Vân chưa thấy tên nào vô duyên và buồn cười như cái tên này.
Ngay cả số phòng và số ghế mà hắn cũng không biết, mà hắn chọn phim gì đây. Vân
cùng Duy đi vào phòng số một căn phòng dành cho khách VIP. Vân thấy choáng ngợp
trước một cái màn hình thật to ở trên bục. Phòng máy lạnh làm cho Vân rét run,
con nhỏ xoa xoa vào hai cánh tay của mình. Vân lẩm bẩm.
- Biết thế mình đã mang cái áo khoác của mình đi cho xong.
Mà hắn lôi mình đi nhanh như thế thì kịp thế nào được....!!
Duy cởi chiếc áo khoác bên ngoài của mình rồi đưa cho Vân.
Anh chàng nhẹ nhàng bảo.
- Cô mặc vào đi....!!
Vân nhìn Duy với một ánh mắt biết ơn nhưng con nhỏ vẫn từ chối.
- Tôi không cần đâu....!!
Duy không nói gì anh chàng nhẹ nhàng khoác vào vai của Vân.
Vân định đưa trả áo cho Duy nhưng hơi ấm từ cơ thể của Duy vẫn còn lưu lại trên
áo làm cho Vân ấm hẳn, con nhỏ không muốn rời xa nó nên im lặng không nói gì.
Duy quay lên nhìn vào màn hình, những dòng chữ nhấp nháy bắt
đầu hiện lên. Bộ phim đang chiếu tiêu đề và nội dung sơ qua của nó. Mới nhìn được
những hình ảnh đầu tiên Vân đã hét lên.
- Á á.....!!
Vân kinh hoàng vì không ngờ anh chàng Duy lại đi chọn một bộ
phim toàn cảnh chém giết và hút máu như thế này. Ly kem trên tay của Vân rơi cả
xuống đất. Vân nhắm tịt mắt của mình lại rồi ôm chặt lấy người của Duy, con nhỏ
run rẩy nói.
- Anh...anh tại sao lại chọn một bộ phim kinh dị như thế này
hả...??
Duy không ngờ là Vân lại sợ hãi đến nỗi thất kinh hồn vía
như thế này. Anh chàng cứ tưởng một cô gái có cá tính mạnh mẽ và nghịch ngợm
như đàn ông của Vân thì sẽ không ngại ngùng để xem những bộ phim kinh dị chứ.
Hóa ra cô nàng chỉ ngang tàng bên ngoài còn trái tim bên trong lại yếu đuối như
một một cô gái bình thường.
Cơ thể của Vân run rẩy như gặp lạnh, con nhỏ cứ ôm cứng lấy
Duy không rời. Duy tự nhiên được Vân ôm thật chặt, anh chàng cảm thấy có chút bối
rối và dao động khi hai cơ thể gần nhau và có thể cảm nhận đươc hơi ấm của nhau
như thế này.
Duy nhẹ nhàng vòng tay ra phía sau lưng của Vân rồi vỗ về.
- Cô có muốn chúng ta đổi phim khác để xem hay không...??
Vân không dám ngước mắt nhìn lên. Hai tay bịp chặt tai của
mình lại vì những âm thanh rùng rợn đang phát ra liên hồi. Vân hãi quá, con nhỏ
run lẩy bẩy bảo Duy.
- Tôi muốn chúng ta đi về, bộ phim này đáng sợ quá....!!
Vân cố đứng dậy để đi ra nhưng khổ nỗi nỗi sợ hãi làm cho cơ
thể của Vân nhũn cả ra nên Vân không tài nào đứng dậy nổi. Duy phải khó khăn lắm
mới lôi được cả hai thoát khỏi cái ghế chật hẹp trong rạp chiếu phim.
Duy cầm tay của Vân dắt ra ngoài, Vân cố đi theo bước chân của
Duy trong ánh sáng mờ ảo của rạp chiếu phim. Trên màn hình vẫn đang chiế u lên
những cảnh chém giết và những âm thanh rùng rợn không ngớt phát ra trong những
chiếc loa phóng đại kia.
Vân đã mấy lần vấp ngã vì những bậc cầu thang ở lối đi chính
giữa của rạp. Duy phải dừng lại để đỡ Vân đứng dậy, anh chàng lo lắng hỏi Vân.
- Cô không bị làm sao đấy chứ, có cần tôi cõng cô ra khỏi
đây không...??
...........................
Lan và Dũng gặp nhau trong một cái nhà hàng quen thuộc.
Không khí nơi đây gợi cho Lan những ký ức không mấy tốt đẹp về tương lai của
mình.
Mặc dù Lan biết khi chấp nhận chơi cùng những loại người bụi
dời và sống ngoài vòng pháp luật như Dũng thì cô ta sẽ gặp không ít phiền phức
liên quan đến pháp luật nhưng cô ta bất chấp tất cả. Cái mà cô ta cần bây giờ
là lấy lại được những bức ảnh mà Công đã chụp và điều thứ hai mà cô ta