
, trong mắt lóe lên luồng ánh sáng ấm áp, bức thiết nhìn thẳng mình. Trái tim cô tựa hồ đập chậm nửa nhịp, dù là người nào, bị nam sinh như
thế nhìn chăm chú cũng sẽ đỏ mặt tim đập mạnh đúng không?
Hứa Tự Tại từ từ để tay xuống, cảm thấy tâm trạng khó chịu run rẩy vừa nãy đã biến mất hơn phân nửa.
Có lẽ, giờ này khắc này, chỉ có không khí huyên náo thế này mới có thể tạm thời giải tỏa những ưu tư trong lòng cô.
Lớp mười hai chạy nước rút, khẩn trương và kịch liệt.
Hứa Tự Tại giống đại đa số học sinh toàn tâm toàn ý dốc hết sức cho kì thi, mỗi ngày đều ngủ trễ dậy sớm, nỗ lực vì tương lai. Ở nhà, ông bà nội
cũng khuyên cô nghỉ ngơi nhiều một chút, chú ý thân thể.
Ở trường học, các bạn học lại càng lo lắng cô chống chọi không nổi, Nghiêm Băng
không hiểu nổi bèn nói: “Bằng điều kiện của cậu, trường mình nhất định
sẽ cho cậu lên thẳng, thật sự đâu cần liều mạng như vậy!”
Ngay cả Trình Tử Chấp đều nói: “Hứa Tự Tại, cậu bị cái gì kích thích, không nên cố gắng như điên thế? Chẳng lẽ cậu muốn vượt qua tôi?”
Đối với
những lời người khác nói, Hứa Tự Tại cũng chỉ cười trừ cho qua, chỉ có
tự mình cô biết, cô nhất định phải tìm một ít chuyện để làm, làm cho
mình bận rộn, công việc lu bù lên.
Lần nữa gặp lại Ninh Hạo đã là cuối tháng mười.
Làn gió thu đìu hiu thổi những chiếc lá vàng xơ xác lơ đãng trong không
trung, như những con bướm bị gãy cánh đang siêu độ cho chính sinh mệnh
điêu tàn của mình.
Hứa Tự Tại đeo cặp sách đi xuyên qua sân
trường, làn gió lạnh thổi qua, toàn thân cô không khỏi dựng tóc gáy, cô
hít một ngụm khí lạnh lẽo, cảm giác cái giá rét rất nhanh sẽ tới.
Phía sau hai nữ sinh học cấp dưới vừa đi vừa nói chuyện “Anh chàng đẹp trai ở cổng trường thật quái dị, suốt ngày cầm cây kem đứng đợi ngây ngốc ở
đó, hỏi anh ấy tìm ai, cũng không trả lời.”
“Đúng vậy a, hôm nay
tớ cũng đi hỏi anh ấy, trời lạnh như thế này còn cầm kem đến cho người
ta, có muốn tớ kêu dùm không, anh ta chỉ lắc đầu, không lẽ bị câm?”
Kem? Hứa Tự Tại thất thần, không quá năm giây đồng hồ, lại giống như phát điên chạy về hướng cổng trường.
Ninh Hạo! Cô khẳng định người kia chính là Ninh Hạo!
Cổng trường bị cơn gió rét buốt càn quét vắng lặng vô cùng, trên nền xi măng không có một hạt bụi.
Ninh Hạo đâu? Ở nơi đâu? Hứa Tự Tại muốn hét lên, thanh âm lại như tắc nghẽn trong cổ họng không thoát ra nổi.
“Ninh Hạo! Ninh Hạo!” Cô chỉ có thể lẩm bẩm.
Tầm mắt dần dần mông lung, dùng ngón tay non mịn nhẹ nhàng lau trên mặt một cái, giọt nước mắt rơi vào lòng bàn tay. Có phải do bão cát quá lớn hay không? Nếu không sao lại có lệ rơi? Hứa Tự Tại vươn tay ra muốn nắm lấy làn gió, lại là phí công. Nên đi xa luôn phải đi xa, chỉ là có một số
sự vật có thể lưu lại dấu vết, có một số thì không để lại mà thôi.
Cô cảm thấy nội tâm như có một ngọn lửa, đang hành hạ linh hồn yếu ớt của cô. Tại sao một người phải nhớ một người khác chứ?
Có đôi khi, cô thậm chí nghĩ: có lẽ con người không có suy nghĩ, sống trên đời cũng là một loại hạnh phúc?
Mệt mỏi cô ngồi xổm trên mặt đất, khóc không ra tiếng, tinh lực toàn thân
dường như bị tháo hết ra ngoài, chỉ còn lại một cái xác héo khô.
Trong tầm mắt mơ hồ hiện lên một đôi giày đá bóng màu lam, càng lúc càng rõ
ràng, “Tại sao khóc?” Một giọng nói vang lên.”Ninh Hạo!” Hứa Tự Tại
ngẩng đầu lên.
Cậu đang cầm khăn giấy màu trắng đưa tới trước mặt cô, một cái tay khác để trên đầu cô, nhè nhẹ xoa lên mái tóc mềm mại.
“Ninh Hạo!” Cô ôm cánh tay của cậu khóc vô cùng lớn tiếng, vô cùng kích động.
“Tự Tại, đừng khóc!” Ninh Hạo muốn lau khô nước mắt cho cô, lại phát hiện ra cặp mắt của cô là dòng suối tuôn chảy vô tận.
Cậu không nên xuất hiện, cậu đã tự cảnh cáo bản thân, nhưng thấy cô khóc,
cậu vẫn không đành lòng được phải giúp cô lau khô nước mắt.
Ninh Hạo và Hứa Tự Tại tay trong tay đi dạo loanh quanh.
Hứa Tự Tại vừa hít hà không khí vừa ăn hết một hộp kem lớn, Ninh Hạo sủng
nịch siết chặt cái mũi của cô nói: “Cũng do cậu trời rét thế còn thích
ăn kem.”
“Ha ha, ” Hứa Tự Tại cười thỏa mãn ” Hương vị ngọt ngào lạnh như băng dễ dàng làm cho người ta nghiện hơn!”
Đúng vậy a, cái cảm giác mềm mịn trơn bóng, mùi hương dịu ngọt không phải là chính cô khiến cho cậu bị nghiện sao?
Hứa Tự Tại nhàn nhã lê bước, dùng chân đo đạc nhưng viên gạch lát trên đất, phía sau, một chiếc xe du lịch vèo một cái vọt lên chạy sát qua người
cô, làn tóc mềm mại đen bóng của cô như dán lên thành xe.
Tim
Ninh Hạo cơ hồ đập chậm hai nhịp. Chờ đến lúc cậu từ trong nỗi kinh sợ
phản ứng lại, kéo mạnh cô đến phía trước người, dùng sức ôm chặt lấy cô, “Thiếu chút nữa đã hù chết tớ!” Sắc mặt Ninh Hạo tái nhợt, trong lòng
bàn tay tất cả đều là mồ hôi.
Mà Hứa Tự Tại lại còn cười ra
tiếng, cô tựa vào trước ngực cậu, cảm thụ được lồng ngực ấm áp cậu đang
ôm cô vào lòng, lứa