Old school Swatch Watches
Cô Nàng Hợp Đồng

Cô Nàng Hợp Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324031

Bình chọn: 8.5.00/10/403 lượt.

mại lòa xòa trước trán, vương xuống cả hai bên má, trong bộ váy
liền màu trắng, trông cô ấy thật thanh thoát.

“Thật là tiên nữ giáng trần.” Hương Tranh thấy yêu mến người thiếu
phụ trong ảnh. Khi cô phát hiện ra cả dãy khung hình trên bàn đều
là hình người phụ nữ ấy, cô không thể ngăn được mình cầm chúng lên
xem một cách say mê.

Tại sao trong phòng Sở Nhân Vũ lại để nhiều ảnh của người thiếu phụ
xinh đẹp này? Người phụ nữ này và cha con Sở Nhân Vũ có quan hệ như
thế nào?

Đúng lúc Hương Tranh còn đang nhập tâm suy nghĩ, thì có tiếng động
nhẹ, sau đó một luồng sáng chiếu vào phòng, cửa phòng đang được ai
đó mở ra.

Hương Tranh giật mình, hoảng hốt quay lại nhìn.

Bên cánh cửa mở rộng là một người đàn ông cao lớn, phải chớp mắt
mấy lần, Hương Tranh mới nhìn rõ người ấy, khuôn mặt đẹp kiểu nữ
tính, nụ cười vừa bí ẩn vừa quỷ quái.

“Triệu quản gia!” Hương Tranh trợn mắt, kinh hãi nhìn vào Triệu
Ninh đang đứng ngoài cửa, mặt cô bỗng nhiên tái mét.

“Cô đang làm gì ở đây?” Triệu Ninh ném về phía cô cái nhìn giận dữ.
Hương Tranh bị ánh mắt dữ dội ấy làm cho cứng đờ, mất hết phản ứng,
đã không kịp trả cái khung ảnh đang cầm trên tay về vị trí cũ, tệ
hơn, cô còn luống cuống nên làm rơi nó xuống đất.

Vì vậy, Hương Tranh càng hoảng loạn. Sau khi nhặt chiếc khung ảnh
vừa rơi đặt lại bàn, cô tuyệt vọng nhắm chặt mắt, ngán ngẩm nghĩ:
Sở Tu Phàm còn chưa tìm được, cô đã bị tay chân thân tín của Sở
Nhân Vũ phát hiện ra cô đang đột nhập vào phòng ông ta, lần này cô
chết chắc rồi.

Triệu Ninh nhìn vào chiếc xô nhựa đựng đầy nước bẩn bên cạnh
Hương.Tranh rồi lại nhìn cô giúp việc đang đứng đó run rẩy, mắt
nhắm nghiền, ngay lập tức hình dung ra sự việc. Anh ta vẫn đứng đó
giận dữ nhìn Hương Tranh, suy nghĩ để tìm biện pháp trừng phạt
cô.

Sau một lúc lâu đứng yên lặng, nhắm chặt mắt, Hương Tranh cũng phải
mở mắt ra, len lén nhìn về phía Triệu Ninh. Và cô thật sự bị bất
ngờ khi thấy biểu hiện của anh ta. Tuy trán anh ta vẫn nhăn lại
nhưng mặt anh ta không còn vẻ giận dữ nữa. Thậm chí, anh ta còn vừa
cười vừa tiến lại gần cô. Anh ta bị làm sao chăng?

“Xem ra Hương tieu thư rất có hứng thú với những đổ vật trong phòng
lão gia nhỉ?” Triệu Ninh dùng giọng chế nhạo để hỏi, vừa nói vừa
tiến những bước dài về phía Hương Tranh.

“Triệu... Triệu quản gia... anh đừng như vậy.” Hương Tranh kinh
hoảng nhìn anh ta, sợ hãi lùi lại phía sau. “Tôi... tôi chỉ dọn dẹp
phòng thôi.” Cô lúng túng giải thích, giọng rất run, không có chút
sức thuyết phục nào.

“Thật sao? Tôi nhớ tôi chỉ giao cho cô dọn dẹp thư viện, không hề
bảo cô dọn phòng lão gia.” Triệu Ninh mỉa mai vặn lại, tóm chặt lấy
tay cô.

“Đừng!” Hương Tranh kêu lên, sợ hãi, co rúm người lại. Trong lúc
hoảng loạn, cô va phải chiếc bình hoa pha lê trên bàn, chiếc bình
lúc lắc nghiêng ngả, Hương Tranh đưa tay ra đỡ nhưng đã quá muộn,
chiếc bình lăn hai vòng trên bàn rồi lao thẳng xuống đất, vỡ tan.
Những âm thanh của tiếng pha lê vỡ như cứa vào tai Hương Tranh.
Chiếc bình pha lê tinh xảo, hoàn mỹ lúc trước giờ chỉ còn là những
mảnh vỡ nằm ngốn ngang trên sàn nhà.

Hương Tranh nhìn chằm chằm vào đám mảnh vỡ tung tóe quanh mình, mặt
cắt không còn giọt máu.

Hương Tranh thầm tính, lần này thì cô thật sự chết chắc rồi. Khoan
nói đến chuyện chiếc bình hoa pha lê đẹp đẽ đó đáng giá bao nhiêu.
Chỉ riêng việc cô bị bắt quả tang đang lục lọi trong phòng Sở Nhân
Vũ và việc cô làm vỡ chiếc bình hoa thôi cũng đủ khiến cô chết thảm
rồi.

Triệu Ninh đương nhiên đoán biết được những suy nghĩ trong đầu
Hương Tranh. Anh ta không giữ tay cô nữa mà đứng ra xa, hai tay
khoanh trước ngực, hết chơi trò mèo vờn chuột với cô bằng ánh mắt
lại mỉa mai nói: “Hương tiểu thư, cho dù cô không hài lòng với tôi
thì cũng có nhất thiết phải tức giận đập phá đồ đạc của ông chủ tôi
như thế không? Bình hoa pha lê này là tôi phải đặc biệt nhờ bạn tôi
đặt mua từ Pháp về cho lão gia, bây giờ cô bảo tôi phải làm thế
nào?”.

“Tôi... tôi xin lỗi.” Hương Tranh nhìn anh ta, ánh mắt đầy vẻ sợ
hãi. Bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của anh ta, Hương Tranh mất hết tinh
thần, vội vã ngồi xuống, thu nhặt những mảnh vỡ trên nền nhà.
“Tôi... tôi sẽ lập tức dọn dẹp sạch sẽ.”

“Tôi không muốn nghe cô xin lỗi, tôi chỉ muốn biết...” Triệu Ninh
ngồi xổm trước mặt cô, bàn tay đưa ra nâng cằm cô lên. “Tại sao cô
vào phòng lão gia khi không được phép? Cô muốn tìm hiểu chuyện gì?
Cô lọt vào Sở gia vì mục đích gì?”

Triệu Ninh đứng lên, khuôn mặt nữ tính chìm trong bóng tối. Bàn tay
anh ta đang nắm cằm cô lạnh lẽo như tay người chết. Tim Hương Tranh
đập thình thịch trong lồng ngực, cô rùng mình, cơn ớn lạnh chạy dọc
sống lưng, cô cứ đứng đó, im lặng cúi đầu.

“Tại sao cô không nói gì? Lẽ nào phải đợi tôi hỏi lại? Cô vào Sở
gia với mục đích gì?” Anh ta tiến lại gần cô, ánh mắt dữ tợn bủa
vây cô như con đại bàng quắp chặt con mồi, giọng đe dọa.

Con mồi mắc bẫy là Hương Tranh lúc này