Pair of Vintage Old School Fru
Công Chúa Lưu Manh

Công Chúa Lưu Manh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324671

Bình chọn: 7.00/10/467 lượt.

ải loại giai nhân tuyệt sắc gì. Việc làm ăn thường xuyên ế ẩm. Nàng đến vung tiền mướn mười mấy cô nương kém nhan sắc nhất trong hội đến Phong Hải tửu lầu vui chơi cùng thiếu gia. Thất nghiệp đã lâu, nay lại được món tiền to nên người nào người nấy ra sức thể hiện bản lĩnh của mình. Gia Huy đến là tội nghiệp, gắng thoát ra nhưng lại như người cố vùng vẫy trong đầm lầy, càng cố quẫy đạp thì lại càng chìm sâu, cơ hồ sắp tắt thở đến nơi.

Băng Tâm cười đến độ tay chân lóng ngóng, vướng vào tấm bình phong làm nó đổ nhào. Mọi người đều quay lại. Gia Huy hai mắt trợn tròn. Cô ta, sao cô ta lại ở đây? Nhìn cái miệng vẫn còn há ra đến tận mang tai của cô ta, chưa đến một giây chàng đã hiểu ngay ra sự tình. Chính là cô ta đã bày ra trò này chứ không ai khác. Nhìn mình thế này, chắc là cô ta đã xem kịch buồn cười đến nỗi không kiềm chế được cảm xúc rồi. Phen này thì cô chết chắc.

Bị phát hiện mất rồi, chẳng nhẽ nàng còn không biết đường mà chuồn hay sao. Nàng gửi cho chàng một nụ hôn gió, rồi đi đến bên cửa sổ, mất tăm. Gia Huy uất đến không nói được câu nào, muốn phi đi tóm lấy cô ta nhưng một mình khó lòng đối phó được với mười mấy nữ nhân đang bám xung quanh mình. Khi thoát ra được thì Băng Tâm đã cao bay xa chạy.

Khoái chí vì chơi khăm được tên hoàng tử lăng nhăng, Băng Tâm khoan khoái đi dạo trong thành, hứng làn gió đêm mát rượi thổi vào mặt. Bỗng thoáng qua trước mặt một dáng quen. Đó chẳng phải là Lâm Phong đó sao? Lâm phong đi cùng với một vị cô nương, chàng đang chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó cho cô ta, còn cô ta ra chiều thích thú lắm. Ai da, thì ra mấy hôm không đến chơi với ta là vì bận đưa người đẹp đi thăm thú. Thế nhưng cảnh này với Băng Tâm đã thành chuyện nhìn quen mắt, trước giờ Lâm Phong vẫn nổi tiếng với hai chữ đào hoa, giờ bên cạnh chàng có một vị cô nương, cũng không lấy gì làm lạ. Băng Tâm tiến đến trước mặt hai người:

- Đại ca. Muội còn tưởng huynh có công chuyện bận bịu gì đâu. Hoá ra là phong lưu tự tại thế này.

Thấy Băng Tâm đột ngột xuất hiện giữa phố đông người, Lâm Phong vội vàng đến bên cạnh nàng:

- Ta có chút công chuyện nên mấy ngày không đến, ngàn lần xin lỗi muội. Đừng giận ta. Mà tại sao giờ này muội lại một mình ở đây?

Ánh mắt Lâm Phong nhìn nàng đầy lo lắng, khẳng định nàng vượt tường đi chơi rồi. Đoán trúng phóc luôn:

- Thì còn sao nữa. Đại ca đã hứa đưa muội đi chơi, thế mà đợi hoài không thấy. Muội đành phải dựa vào chính sức mình thôi. Huynh cũng biết là muội không thể ở lâu một chỗ mà.

Băng Tâm cười hì hì. Lâm Phong lườm yêu nàng. Cô nương này đúng là hết cách. Bức tường hoàng cung đại nội là chỗ để nàng bay qua bay lại hay sao? Lúc này Băng Tâm chú ý quan sát cô nương đi bên cạnh Lâm Phong. Cô gái này cũng mặc trang phục thướt tha, cũng mắt phượng mày ngài, nhưng xem ra không phải loại yểu điệu thục nữ. Ở cô ta toát lên nét cao ngạo của một kẻ bề trên, chứng tỏ đây là một nữ nhân có địa vị. Băng Tâm làm như đang quan sát cổ vật vậy, đi đi lại lại quanh nàng:

- Chà. Công việc bận rộn của huynh là vị tỷ tỷ này hay sao? Xem ra tỷ tỷ này cũng hút hồn người lắm chứ. Lại có phong cách nữa. Ta thích.

Băng Tâm cười toe toét. Nàng đá lông nheo với Lâm Phong:

- Đại sư huynh, giữ gìn nàng cho tốt. Chơi vui vẻ nhé. Ta đành phải tự mình tìm thú vị thôi.

Nàng nói rồi toan bỏ đi, nhưng Lâm Phong đã kéo tay nàng lại:

- Tiểu quỷ, đi đâu mà vội. Là ta không tốt bỏ muội đi chơi. Muội đã ra đến đây rồi, ta cũng phải làm tròn lời hứa của mình chứ. Nào, ta đưa muội đi.

Nói rồi chàng quay lại vị cô nương vẫn còn đang ngơ ngác kia:

- Ta phải đưa tiểu sư muội đi chơi. Nàng quen đường rồi thì tự đi một mình vậy nhé. Không thì có thể về phủ nghỉ ngơi.

Nói rồi chẳng để nàng ta kịp phản ứng lại câu nào, kéo tay Băng Tâm đi băng băng, không bao lâu đã mất hút trong đám đông. Đúng là một kẻ tuyệt tình.

Băng Tâm bị Lâm Phong lôi đi thì la oai oái:

- Sư huynh, huynh làm gì mà kỳ cục vậy? Lại vứt con gái người ta giữa đường? Muội có thể đi một mình mà. Huynh làm thế mà coi được sao?

Nhìn thái độ Băng Tâm không hài lòng, Lâm Phong cười cười:

- Muội yên tâm. Cô nương đó không phải loại dễ bắt nạt đâu. Cô ta có thể tự đi được.

- Vậy huynh cho rằng muội là đứa trẻ dễ bị bắt nạt sao?- Băng Tâm trừng mắt.

- Đâu có. Nhưng huynh làm sao mà bỏ mặc muội chứ. Kinh thành nhiều trò chơi, lắm hội hè. Muội chơi một mình không có huynh mà thấy vui hay sao?

- Thì...

- Thôi, bỏ rơi thì cũng đã bỏ rơi rồi. Chúng ta đi thôi. Huynh đưa muội đến chỗ này, khẳng định muội thích mê đi cho mà xem.

Lâm Phong lại kéo nàng đi đến khu chợ đêm của những người thuộc tầng lớp bình dân. Ở đây từ mãi võ, ca múa, đến bói toán, cờ bạc cái gì cũng có cả. Nàng sà vào chỗ này một tí, chỗ kia một tí, thích thú vô cùng. Lâm Phong lặng ngắm chú chim trời ríu rít này, lòng thầm ước sao cho thời gian mãi mãi ngừng trôi.