XtGem Forum catalog
Công Chúa Lưu Manh

Công Chúa Lưu Manh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325145

Bình chọn: 10.00/10/514 lượt.

nàng lên tiếng :

- Huynh không nhớ ta thật sao?

Nàng ta hỏi lạ. Chàng đã gặp nàng ta bao giờ đâu mà nhớ? Chàng lắc đầu.

- Chúng ta đã gặp nhau cách đây chừng một tháng, ở Kim quốc đó.

Một tháng trước chàng đích thị đang có mặt ở Kim quốc cùng Băng Tâm. Vậy là chàng đã gặp nàng ta thật sao? Thế nhưng chàng chẳng thể nào nhớ nổi. Khuôn mặt cô ta cũng được cho là xinh đẹp, nhưng không có gì đặc sắc, cũng giống vô số mĩ nhân mà chàng đã gặp qua. Trong tất cả họ, chẳng ai khiến chàng lưu tâm cả.

Thấy chàng vẫn cứ ngây ngô, nàng xót ruột, tiếp tục gợi ý:

- Chàng vẫn quên? Là cái hôm chàng đỡ ta khi ta rơi từ trên lầu xuống đó. Chàng nhớ ra chưa? Sau đó ta mời chàng ăn cơm...

A! Giờ thì chàng mang máng nhớ rồi. Thì ra chính là cô gái chàng đã gặp ở Kim quốc, khi chàng và Băng Tâm vừa cãi nhau ở tửu lâu. Lúc đó chàng vẫn chưa phát hiện ra tình cảm thực sự của mình. Khi nàng nói chàng hãy đi tìm các cô gái khác mà hưởng lạc thú, chàng đã đùng đùng bỏ đi ra ngoài, với ý nghĩ sẽ tìm ngay ra một mĩ nhân để cặp kè cùng, cho nàng thỏa ước vọng. Hôm ấy, chàng lang thang ngoài phố chưa bao lâu, thì Đình Đình xuất hiện...

Gia Huy cầu gặp mĩ nữ, thì ông trời thấu hiểu lòng chàng bèn gửi cho chàng mĩ nữ liền. Nói ông trời hậu đãi chàng không sai, bởi cô nàng này xuất hiện đúng cách : rơi từ trên trời xuống. Mặc dù đang mải mê suy nghĩ nhưng với bản lĩnh của một cao thủ chàng vẫn phát hiện ra có vật lạ đang nhằm thẳng đầu mình mà tiến. Tức thì chàng nhanh nhẹn tránh qua một bên, ngước nhìn, chỉ thấy lờ mờ một thân ảnh đang rụng như chiếc lá. Một thân võ nghệ đầy mình khiến chàng dễ dàng bay người lên, đỡ lấy, vẫn kịp xoay thêm một vòng rồi mới tiếp đất trong tư thế vô cùng hoàn hảo. Tất cả chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy một cái chớp mắt. Sau khi nở nụ cười giết người không dao rất bài bản trước ánh nhìn hâm mộ cùng những tiếng vỗ tay rào rào của mọi người, Gia Huy mới để ý đến \ cái\ mà mình đang bồng trên tay: một cô gái.

Đúng là cầu được ước thấy. Đang mong kiếm người đẹp thì người đẹp lại tự rụng vào tay. Cô nương này mặt mày thanh tú, đôi mắt to tròn nháy nháy nghịch ngợm nhìn chàng không chút ngại ngùng. Hai má hồng hồng vô cùng đáng yêu kết hợp ăn ý với nụ cười tươi đang nở trên đôi môi trông ngon như một trái dâu tây. Hai tay nàng không e dè quàng qua cổ chàng. Nói gì mà mĩ nhân gặp nạn được anh hùng cứu chứ, trông tình cảnh bây giờ giống như mĩ nhân này tự nguyện nhảy vào lòng của anh hùng thì đúng hơn. Quan sát tổng thể, tạo dáng coi như xong.

Chàng thả cô nàng xuống, mở miệng nói đúng câu mà một trang anh hùng đã phải nói từ đầu:

- Xin lỗi cho ta mạo muội. Tiểu thư đã một phen thất kinh rồi.

Cô nương rời vòng tay chàng không chút xấu hổ, nói nhẹ tênh:

- Không sao. Vì chàng là mĩ nam tử nên đại mĩ nhân như ta được chàng cứu cũng không lấy gì làm thiệt thòi.

Nghe câu trả lời này chàng từ ngây người đến bất giác phì cười. Cô nàng này tự tin thấy ớn, giống hệt như ai kia vậy...nét mặt đang cười lại xa xầm hẳn, sao chưa đầy năm phút lại nghĩ đến con người đáng ghét đó rồi.

Cô nương không để ý đến biến đổi nơi chàng, hí ha hí hửng nắm tay chàng, kéo đi :

- Nào, để thưởng cho chàng đã cứu ta, ta sẽ đãi chàng một bữa. Đi theo ta.

Nói rồi không đợi xem đại ân nhân của mình có đồng ý hay không, nàng ta đã kéo tay chàng lôi xềnh xệch đi. Trước giờ nữ nhân chủ động lôi kéo chàng cũng nhiều, nhưng thường thì là lôi kéo chàng vào những cơn mê ái tình cơ, chứ còn cái kiểu lôi kéo đúng nghĩa thế này là lần đầu tiên. Bởi vậy chàng ngạc nhiên chẳng kịp phản ứng là phải. Mà giả như có kịp thì chàng cũng không muốn phản ứng lại. Cô nàng này thú vị ghê, chàng muốn đợi xem cô ta tiếp theo sẽ làm những cái gì.

Cô ta gọi ra một bàn quá trời thức ăn, sau đó lại ngồi yên bất động, nhìn chàng chăm chú. Chàng nhìn vào mâm cỗ trước mặt, khoanh tay, dựa lưng vào ghế, lơ đãng hỏi :

- Tiểu thư, như vậy là sao? Sao tiểu thư không ăn, ngồi nhìn ta làm gì?

Cô nàng nhoẻn miệng cười:

- Thì bảo là trả ơn chàng mà. Ta gọi ra cốt để ngắm nhìn chàng ăn thôi.

Rồi lại chăm chú nhìn, xong hồi lâu mới nói :

- Chàng đẹp thật đó. Khi nãy từ trên lầu nhìn xuống, ta đã biết chắc chàng là một mĩ nam tử, nhưng không ngờ lại hoàn hảo như vậy. Từ góc độ trong vòng tay chàng ngước nhìn lên, hay từ góc độ nhìn trực diện thế này, đều không có chỗ nào khuyết điểm.

Chàng đẹp trai như thế nào thì chàng tự mình ý thức rất rõ. Nhưng nghe cô gái này khen thì lại cảm thấy hứng thú. Chàng nheo nheo mắt hỏi dò :

- Vậy là tiểu thư đã quan sát ta khá lâu?

- Phải - cô ta khẳng định luôn chẳng hề ngần ngại - và ta khi nãy cố tình nhảy xuống trúng đầu chàng đấy. Linh tính mách bảo ta rằng thể nào chàng cũng sẽ đỡ ta.

- Nhảy? - Gia Huy tròn xoe mắt- Vậy nếu chẳng may linh tính của tiểu thư sai lầm thì sao?

- Thì cùng lắm gãy một vài cái