
ổi Mễ Tu Dương! Mà Ôn Kỷ Ngôn vốn là Gay, thích đàn ông! Có vẻ như anh ta ghen tị với cô vì chiếm
được cảm tình của đàn ông! Đúng là điên đầu mất! Lại còn thế này, thế
kia nữa, Đường Mật Điềm bực bội ấm ức.
Sau khi sống cùng nhà, vì Mễ Tu Dương, lần đầu tiên họ cãi nhau, rồi chiến tranh lạnh!
Chiến tranh lạnh là gì?
Là dưới một bầu trời, trong cùng một căn nhà, hai người từng rất tốt
với nhau, đều cố tình không thèm nói với người kia, có lúc nhìn thấy
nhau từ xa, nhưng đều ngoảnh mặt, coi như người kia không tồn tại.
Đó là hai người cố tình tạo khoảng cách, mặc dù không có tranh cãi
gay gắt, nhưng hai bên cố ý vạch rõ ranh giới trong căn nhà chật chội,
Đường Mật Điềm và Ôn Kỷ Ngôn mỗi người có cuộc sống riêng, cả hai đều
kiêu ngạo và tự trọng, cho nên đều không dễ là người đầu tiên phá vỡ cục diện.
Hơn nữa, cuộc chiến tranh lạnh này, đã biến cuộc sống chung vui vẻ
trước đây trở nên ngột ngạt, mỗi ngày nhìn thấy người mình không muốn
gặp, diễu qua trước mặt, Đường Mật Điềm nhiều lần muốn trả lại tiền thuê nhà, mời Ôn Kỷ Ngôn đi, nhưng khi nhìn thấy anh ta lại không thể nói
nên lời.
Còn Ôn Kỷ Ngôn, thật sự nhiêu lần muốn chủ động nói chuyện với Đường
Mật Điềm, nhưng nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của cô, lại không muốn nói
nữa. Một đại thiếu gia chưa từng bị bất kỳ ấm ức nào, nay tại thành phố S này lại phải nhìn sắc mặt một cô gái mà sống, thì quả thực quá khó
chịu. Cảm giác đó, có thể dùng một câu cổ như thế này để mô tả: Anh hùng khi đã sa cơ cũng hèn!
Hơn nữa, Ôn Kỷ Ngôn cảm thấy anh muốn tốt cho Đường Mật Điềm mới cảnh báo cô, gã Mễ Tu Dương thích trai giả gái, nếu Đường Mật Điềm theo đuổi anh ta, thích anh ta, mấy lần anh không chịu nổi, định nói thẳng, cô
thích anh ta, thà thích tôi còn hơn!
Một tuần chiến tranh lạnh, khiến Đường Mật Điềm dù bực bội hay phớt
lờ, ngày ngày đều do Mễ Tu Dương đưa đi đón về, Ôn Kỷ Ngôn chứng kiến,
lòng tức tối. Nhưng, là đàn ông, anh không thể mất phong độ kiếm cớ cãi
nhau với cô vì mấy chuyện nhỏ nhặt đó, tuy nhiên chiến tranh lạnh vẫn
tiếp diễn, không ai chịu đi trước phá vỡ cục diện đóng băng.
Thứ Sáu, Ôn Kỷ Ngôn tiếp tục xuống nhà mua đồ ăn, tuần lễ chiến tranh lạnh này, khiến chuyện ăn uống của anh trở thành vấn đề lớn, nhưng anh
không thể xuống nước chủ động giảng hòa với Đường Mật Điềm, cho nên lúc
chán mì gói thì xuống tầng ăn quán, nhưng quán ăn đó nấu quá tệ, nếu ăn
tiếp chắc chắn anh nôn ra hết!
Nhưng, Đường Mật Điềm đáng ghét tính cũng quật cường, quá khích và
ương ngạnh, muốn cô chủ động làm hòa, chắc kiếp sau cũng không có. Ôn Kỷ Ngôn thầm nghĩ, tiếp tục thế này cũng không được, phải nghĩ ra cách vừa không để mất tự tôn, lại có thể hòa giải với Đường Mật Điềm.
Còn chưa nghĩ ra cách gì, đã lại tận mắt chứng kiến Đường Mật Điềm
cười hớn hở từ con HUMMER của Mễ Tu Dương bước xuống, anh vội lánh sang
một bên, mắt tóe lửa hướng vào hai người kia.
Mễ Tu Dương ánh mắt rất tình cảm nói: “Điềm Điềm, ngày mai cuối tuần, chúng ta đi nông trại cưỡi ngựa được không?”
“Tôi không biết cưỡi ngựa.” Đường Mật Điềm vốn muốn từ chối, vì cô
đang bực nên để anh ta đưa đón, tiếp xúc với anh ta, nhất là lúc nhìn
thấy vẻ tức tối, nghiến răng trèo trẹo của Ôn Kỷ Ngôn, dù cảm thấy hơi
nhỏ nhen, nhưng không thể không thừa nhận cô đang âm thầm khoái trá, ai
bảo anh ta chiến tranh lạnh với cô? Cô phải làm anh ta tức chết mới
được!
Nhưng sau một thời gian tiếp xúc với Mễ Tu Dương, cô phát hiện mình
không có cách nào từ chối anh ta, vì Mễ Tu Dương luôn thản nhiên khiến
cô rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng, không còn cách
nào đành chấp nhận, cho nên, cô cũng không từ chối nữa, nhưng đúng là cô không biết cưỡi ngựa.
“Không sao, không biết, tôi sẽ dạy!” Mễ Tu Dương cười rạng rỡ: “Thực
ra cưỡi ngựa rất đơn giản, cô thông minh như thế, nhất định sẽ học
được!”
“Thật à?” Đường Mật Điềm hoài nghi, cô chưa cưỡi ngựa bao giờ, cho
nên, cảm thấy rất hứng thú, mà người ta khi đã hứng thú, đương nhiên
muốn thử nghiệm.
“Thật! Tôi đã lừa cô bao giờ chưa?” Mễ Tu Dương cười, rất tự nhiên giơ tay nhặt chiếc lá không biết rơi xuống đầu cô từ lúc nào.
Cử chỉ thân mật bất ngờ đó khiến Đường Mật Điềm đỏ mặt, cúi đầu nói: “Vậy được, mai đi cưỡi ngựa!”
“Ờ, hẹn ngày mai gặp lại!” Mễ Tu Dương dịu dàng nói.
“Vậy tôi về đây, bye bye!” Đường Mật Điềm vẫy tay rồi rảo bước về
nhà, lòng bỗng mơ hồ hoang mang, càng ngày cô càng cảm thấy, suy đoán
của Tào Ái Ái có lý, Mễ Tu Dương giống như đang theo đuổi cô, nhưng nghĩ đến trước đây Mễ Tu Dương thích Ôn Ngôn Ngôn, bây giờ lại theo đuổi cô, mặc dù, không phải là bắt cá hai tay, nhưng, có cảm giác là người đến
sau, vì Ôn Ngôn Ngôn không cho Mễ Tu Dương cơ hội, nên anh ta mới rút
lui theo đuổi cô, ý nghĩ đó khiến Đường Mật Điềm khó chịu, cảm giác mình chỉ là người dự bị!
Ôn Kỷ Ngôn nhìn thấy Mễ Tu Dương lái xe đi, tức giận ném túi đồ ăn
vào thùng rác, rảo bước đi theo Đường Mật Điềm về phía cầu thang máy.
Đường Mật Điềm vừa tra chìa vào ổ khóa, bỗng giật mình bởi tiếng thở
hổn hển phía sau, liền ngoảnh lại, thấy Ôn Kỷ Ngôn đang chạy thì