Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Để Em Cưa Anh Nhé!

Để Em Cưa Anh Nhé!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 327711

Bình chọn: 8.00/10/771 lượt.

ư cột
trụ. Ngay lập tức, tôi liền mắm môi mắm lợi, dùng hết sức cố gắng kéo
ngược chiếc dây thừng về phía sau, dù thế nào cũng nhất quyết không để
mình bị ngả về phía trước. Trận đấu diễn ra cực kỳ quyết liệt, đã có
những lúc đội tôi bị mất đà kéo tuột về phía trước, nhưng đến khi chiếc
khăn vừa suýt chạm đến vạch ngăn cách thì mấy đứa lại gồng sức kéo ngược về phía sau. Cuối cùng, chiến thắng diễn ra hoàn toàn bất ngờ, tôi như
vỡ òa trong sự tự hào và hạnh phúc. Tất cả mọi người đều nhao đến ôm
trầm lấy chúng tôi, kể cả những người không quen, những cái đập giữa tay người với tay người kia cứ thế vang lên đôm đốp. Ngay lúc ấy, tôi liền
ôm trầm lấy cái Ánh. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, mọi hiềm khích ngớ
ngẩn trước kia đều đột nhiên tan biến hết… như chưa từng tồn tại.

Tình bạn vốn đơn giản như vậy đấy! Chỉ cần chúng ta có cơ hội để chung
sức làm một việc gì đó, khi thành quả xuất hiện, niềm vui sẽ chia đôi!

………

Khi trở về phòng, người tôi mệt lả, cảm giác run rẩy và lạnh ngắt cứ
xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể, tôi không nói với ai mà chỉ lặng lẽ chạy
ngay vào phòng tắm, cởi quần ra xem, tôi thấy một vũng máu. Lúc đó tôi
đã không quá hoảng sợ, tôi nghĩ đó chỉ đơn thuần là vì mình đã đến ngày, ngoài việc cảm thấy phiền phức ra, không còn gì đáng để suy nghĩ cả.
Tuy nhiên, hiện tượng diễn ra theo chu kỳ ấy rốt cục lại chỉ hành hạ tôi trong đúng một ngày. Một ngày, bụng tôi đau như cắt, tôi oằn oại trên
chiếc giường đơn để tránh ảnh hưởng tới bạn bè. Cả đêm hôm ấy, tôi vừa
ngủ, vừa co người ôm chặt lấy bụng, mồ hôi vã ra như tắm mà người thì
vẫn lạnh toát. Tôi không hiểu vì sao chỉ đơn giản là đến ngày thôi mà
lại có thể đau đớn đến thế.

Nhưng dù sao thì cũng thật may, cơn đau ấy chỉ kéo dài có đúng một ngày.

Tuần thứ ba, ngày thứ tư, sáng sớm chúng tôi đã nhận được một tin sét
đánh: “Hôm nay chính thức thi môn bắn súng.”. Đối với đại đa số sinh
viên đang học mà nói thì đây chính là môn học nghiêm khắc và đáng sợ
nhất. Mặc dù đã chuẩn bị trước tâm lý nhưng tôi vẫn không tránh khỏi run tay khi cầm khẩu súng thật giương lên nhắm vào bia đạn.

Được rồi… Cố lên Mai!

Tôi thầm tự nhủ trong đầu như thế, nhưng vẫn không thể ngăn mồ hôi chảy ra ướt sũng cả hai bàn tay, các giây thần kinh cứ thi nhau căng ra
giằng xé khiến tôi không sao bóp cò được. Sau khi cây súng được nhấc lên hạ xuống đến lần thứ năm, các thầy chắc cũng sốt ruột quá nên liền
nhắc: “Em ơi! Bắn nhanh lên! Ngắm bắn vào hồng tâm mấy lần rồi mà cứ hạ
xuống là sao nhỉ?”. Nghe thầy nói thế, tôi tự dưng giật mình ngẫm lại,
đúng là ngu thật! Thôi thì đành liều ăn nhiều.

Hít một hơi thật sâu, rồi tôi làm một lèo bắn vèo vèo ba phát liền mạch cho
xong luôn. Không biết kết quả ra sao chứ bây giờ đây tôi chỉ thấy bủn
rủn hết cả người, thì ra cái khoảnh khắc cầm súng trên tay quyết định
qua hay trượt nó lại đáng sợ đến như vậy. Lúc nghe thầy giáo công bố số
điểm “7-8-0” mà tôi giật nảy hết cả mình, lắp bắp.

- Như thế là qua hay trượt hả thầy?

- Tròn 15 điểm. Vừa đủ qua!

Ôi mẹ ơi! Sướng quá! Tôi nhảy cẫng lên như một con điên mặc dù điểm của mình cực thấp. Thế quái nào mà tôi lại có thể đạt được số điểm vừa
khít, không thêm không bớt, chỉ đúng đủ để qua thế không biết cơ chứ!

Có lẽ là do ăn ở, chắc chắn là do ăn ở. Hiền nói với tôi như vậy, vì
trong cả nhóm tám người chỉ có duy nhất hai chị em tôi suất sắc vượt qua cả sáu môn thi mà không phải thi lại lần nào. Thiệt là quá đỉnh!

Kết thúc buổi thi ngày hôm đó, Quyên, Ánh và Nhi vẫn phải thi lại thêm
hai lần nữa, Hiền, Huyền, Mai bé và Linh đều đạt được số điểm tương đối
khá, nói chung là cũng đều cao hơn tôi. Sau khi chờ cho mấy đứa tậm tạch kia thi xong, chúng tôi trở về phòng, chân tay vẫn còn bủn rủn. Hiền
nói.

- Em run thật sự đấy chị ạ! Bắn súng laze thôi mà sao đau tim thế nhỉ!

- Ừ! Công nhận! Thầy tả không quá chút nào! Cái khoảnh khắc bóp cò ấy làm chị thấy tim như muốn nhảy ra ngoài!

- Em thấy bình thường mà! Mọi người làm sao thế! Cho bắn lại thì em cũng vẫn bắn!

Mai bé thản nhiên nói.

Chiều hôm ấy chúng tôi lại tiếp tục phải đối mặt với một môn học mới,
cũng là môn cuối cùng trong khóa học quân sự ngắn hạn này- một môn học
lý thuyết. Ngồi trên lớp nghe thầy giảng về chiến tranh đang diễn ra
ngoài biển đảo, đã có hàng trăm người lính phải ngã xuống từng ngày để
bảo vệ tổ quốc, chúng tôi không khỏi bất ngờ và xúc động khi biết trong
khi mình đang ngồi ăn ngon mặc ấm ở đây thì ngoài kia, máu vẫn đang chảy trên từng tấc đất ngoài biển đảo…

Đến giờ ra chơi,
lớp trưởng nhắc chúng tôi đóng tiền quỹ để tối nay nhà trường tổ chức
cuộc thi văn nghệ cho ba trường: Cao đẳng Nghệ thuật Hà Nội- Đại học Hà
Nội- Đại Học Mỹ thuật Công nghiệp Hà Nội và cũng là để chia tay trường
Cao đẳng Nghệ thuật luôn. Nghe thấy thế, mấy đứa lại nhao nhao lên ghen
tị.

- Cái gì cơ? Sao chúng nó lại được về sớm hơn mình một tuần? Bất công quá!!! <