XtGem Forum catalog
Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325004

Bình chọn: 7.00/10/500 lượt.

g, hai tròng mắt đỏ hoe. Bà không ngờ sau hơn hai mươi năm chị bà
bặt vô âm tín, tin tức đầu tiên mà bà nhận được lại là một tin tử.

“Chị ấy...
vì sao mà chết?” Bà hỏi lại trong tiếng nức nở nghẹn ngào.

“Chết ngay
sau khi sinh đứa con gái đầu lòng, vì mất máu quá nhiều.” Bà Tâm cố giữ cho
giọng của mình không bị lạc đi, thốt ra những lời đầy chua xót.

“Sinh đứa
con gái đầu lòng...”

Vậy lẽ nào
chị gái bà đã bỏ đi khi đang mang thai. Bà Châu hoàn toàn đổ gục, người chị mà
bà yêu thương nhất rốt cuộc đã trải qua những chuyện kinh khủng gì, tại sao lại
phải lựa chọn cách rời bỏ gia đình, đến một nơi xa lạ để sinh con trong cô độc.

Bà Châu
không thể kiềm chế được mà bật lên tiếng khóc nức nở:

“Tại sao
chị ấy lại bỏ đi như vậy chứ? Tại sao chứ?”

“Cô thực
sự không biết sao?” Bà Tâm nhìn vào người phụ nữ yếu đuối đang khóc lóc ngồi
trước mặt, không hề tỏ ra một chút động lòng. “À không, phải là cô đã quên
những gì mình đã làm sao? Là em gái của Mai, sao cô có thể đối xử với chị gái
mình như vậy?”

“Em...” Bà
Châu vẫn chưa thực sự hiểu những gì mình vừa nghe được.

Những lời
sau đó của bà Tâm nói ra còn tàn nhẫn hơn. Bà đau lòng khi nhớ lại chuyện xảy
ra cách đây đã hơn hai mươi năm.

Khi đó, bà
đang đi siêu thị mua đồ chuẩn bị đón chào sự ra đời của một thành viên mới
trong gia đình thì nghe người bạn thân gọi điện nức nở. Bà vội vàng hỏi thăm sự
tình mới hay biết, chồng bạn ngoại tình với em gái, hai người còn có với nhau
một đứa con. Cô bạn gái của bà không chịu nổi cú sốc đã bỏ nhà đi và đang đứng
trước nhà ga gọi điện cho bà.

Bà vội
vàng tới chỗ nhà ga, chỉ thấy người bạn đang ngồi xổm, vùi mặt xuống gối khóc
nức nở.

Bà đành
phải đưa bạn về nhà, vì cô ấy không còn nơi nào khác để đi. Thật may mắn khi
chồng bà là một người đàn ông tâm lý và rất thương yêu vợ. Ông cần mẫn làm
việc, chăm lo chu toàn cho hai người phụ nữ sắp tới thời kỳ sinh nở mà không
một lời ca thán.

Khi vợ ông
sinh được bốn tháng thì người bạn kia cũng trở dạ, một bé gái xinh xắn ra đời.
Nhưng còn chưa kịp ôm đứa con đỏ hỏn thì người mẹ xấu số đã chết trên bàn mổ.
Đứa trẻ được ông bà đón về nhà nuôi dưỡng, đặt tên là Lệ Dương theo di nguyện
của mẹ nó, vì suốt những tháng ngày mang thai là những chuỗi ngày bà Mai sống
trong nước mắt, còn đứa con gái do vợ ông sinh ra tên là Hồng Liên.

Thời gian
dần trôi, hai đứa trẻ ngày một trưởng thành, xinh đẹp và giỏi giang. Lệ Dương
cũng được biết cô chỉ là con nuôi, nhưng trong lòng chưa bao giờ cô không coi
ông bà Tâm như bố mẹ ruột của mình.

Nhưng Lệ
Dương không hề biết, cô còn có một người dì. Và tất nhiên càng không thể biết,
cô còn có một người anh cùng cha khác mẹ.

Chỉ có
những người trong cuộc mới hiểu rõ được tường tận vấn đề. Và người trong cuộc
hiểu rõ nhất giờ đây chính là bà Châu - mẹ của Hoàng Quân.

Bà nhớ lại
hai chị em đã có một quãng thời gian sống rất hạnh phúc và vui vẻ. Sau hai năm
tốt nghiệp đại học, chị gái bà có một cuộc hôn nhân hạnh phúc bên người chồng
thành đạt, hiền lành và rất thương yêu vợ.

Trớ trêu
thay, bà lại nảy sinh tình yêu với chính anh rể của mình, một người đàn ông mà
bất cứ cô gái nào cũng đều muốn gửi gắm cả đời. Sự chung tình của anh đối với
vợ không những làm tình yêu đơn phương của bà nhạt mờ đi mà ngược lại, nó càng
ngày càng sâu sắc.

Đáng lẽ bà
sẽ vẫn tôn thờ thứ tình cảm không nên có ấy và chôn giấu nó ở nơi sâu nhất
trong lòng mình, nếu không có một ngày. Ngày đó, chị gái của bà đi đến thành
phố Vinh dự đám cưới của người bạn thân, vì đường xa nên phải ở lại mấy ngày.

Mẹ của bà
vì thương con rể không có vợ chăm nên hay gọi anh tới nhà ăn cơm. Nhưng công
việc ở công ty thường hay kết thúc muộn, anh không muốn cả nhà vợ phải chờ cơm
mình nên thường hay nói rằng có hẹn ăn cơm cùng bạn.

Hôm đó,
anh tiếp một đối tác nước ngoài, uống rất nhiều rượu.

Hôm đó, mẹ
bà cũng làm bánh, bảo bà mang tới cho anh.

Khi bà
mang bánh tới nhà chị gái thì hơi bất ngờ vì thấy đèn trong nhà tắt nhưng cửa
lại không khoá. Bà bật công tắc đèn lên, trong nhà không một bóng người. Một
lúc sau mới nghe tiếng anh rể đang nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh.

Bà vội
vàng dìu anh rể vào phòng, pha nước chanh cho anh uống để giải rượu.

Anh say đến
không biết trời đất là gì. Say đến nỗi nhìn bà ra vợ của mình.

Vì thế,
khi bà Châu dùng khăn lạnh lau mặt cho anh, anh đã rất thâm tình kéo bà vào
lòng ôm hôn thắm thiết, hơi thở của anh phả nhẹ vào tai mang theo mùi rượu
Sake: “Em về khi nào vậy?”.

Sau một
phút hoảng hốt vì hành động vừa rồi, bà định vùng ngồi dậy.

Nhưng anh
vẫn giữ rất chặt, miệng vẫn không thôi lải nhải: “Bà xã à... Anh rất nhớ em.”

Bà biết
anh đang coi mình là người phụ nữ khác.

Bà cũng
biết mình hoàn toàn có thể đẩy anh ra và đứng dậy.

Nhưng tình
cảm đơn phương lâu nay của bà bỗng trào dâng mạnh mẽ, nó nhanh