Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324644

Bình chọn: 7.5.00/10/464 lượt.

ớc đi đều khiến cô đau đớn đến chảy nước mắt. Thật
may là Hồng Liên không có nhà, nếu nhìn thấy bộ dạng cô lúc này có lẽ Hồng Liên
sẽ rất sợ hãi, sẽ bắt cô tới bệnh viện bằng được. Nghĩ đến cảnh cô bạn thân có
lẽ giờ đang tận hưởng niềm hạnh phúc ngọt ngào bên người mình yêu thương, không
biết ở đây Lệ Dương đang một mình đối mặt với nỗi đau đớn thể xác, hai hàng
nước mắt của cô cứ không kiểm soát được mà tuôn rơi lã chã.

oOo

Sau khi từ
phòng tắm bước ra, Trần Vũ Hải nhìn thấy Hồng Liên đang ngồi ôm gối trên
giường. Cô còn mải suy nghĩ nên không hề biết anh đã ngồi bên cạnh mình. Trần
Vũ Hải đưa tay khoác lên vai vợ dịu dàng:

“Em nghĩ
gì mà chăm chú vậy?”

Hồng Liên
lúc này mời ngẩng đầu lên, cô đặt chiếc gối xuống bên cạnh, hai tay ôm lấy một
cánh tay Trần Vũ Hải.

“Không
hiểu sao em cứ cảm thấy rất bất an. Không biết Lệ Dương giờ đang làm gì?”

Trần Vũ
Hải vịn đầu Hồng Liên về phía vai anh, ngồi hơi ngả ra sau để cô có được tư thế
tựa thoải mái nhất.

“Có lẽ cô
ấy đã ngủ rồi. Sáng mai còn phải ra sân bay sớm mà.”

“Cậu ấy
gần đây lạ lắm. Em có cảm giác như đang giấu em chuyện gì. Em thực sự rất lo.”

Trần Vũ
Hải như đọc được suy nghĩ và mong muốn của vợ mình, anh nắm lấy tay Hồng Liên
nhẹ nhàng hỏi:

“Em có
muốn về ngủ cùng cô ấy một buổi tối không? Nếu có gì khúc mắc thì cứ trực tiếp
hỏi, chẳng phải sẽ tốt hơn sao?”

Hồng Liên
nhìn chồng tròn xoe mắt:

“Có thể
được không?”

“Xem em
kìa.” Trần Vũ Hải mỉm cười đưa tay búng nhẹ vào trán cô. “Hai người thân nhau
như thế nào anh còn không biết sao? Ngày mai cô ấy đi rồi, chỉ còn tối nay để
tâm sự thôi đấy.”

“Nhưng hôm
nay là ngày đầu tiên chúng ta...”

“Thôi nào,
chúng ta cũng đâu phải chưa từng động phòng.” Câu nói của Trần Vũ Hải làm Hồng
Liên bất giác đỏ mặt. “Anh đâu có keo kiệt đến thế, dù sao em cũng không chạy
thoát khỏi tay anh được nữa đâu.”

Với vẻ mặt
hớn hở, Hồng Liên vòng tay ôm lấy cổ Trần Vũ Hải và hôn vào má anh.

“Ông xã,
anh thật đáng yêu quá!”

“Em còn cứ
thế này nữa thì anh không đảm bảo được khả năng kiềm chế của mình đâu.” Trần Vũ
Hải đưa tay gỡ tay Hồng Liên đang bám chặt lấy cổ mình ra: “Mau thay quần áo
đi, anh đưa em tới đó.”

Hồng Liên
cười tươi rói nhìn Trần Vũ Hải, gật đầu lia lịa.

Trần Vũ
Hải đưa Hồng Liên đến khu nhà chung cư mà mới vừa hôm qua cô còn đang ở. Trên
đường đi, Hồng Liên liên tục gọi điện nhưng không thấy Lệ Dương bắt máy, nỗi lo
lắng trong lòng cô vì thế mà tăng lên bội phần.

Khi xe vừa
dừng bánh, cô chỉ kịp tạm biệt chồng rồi vội vội vàng vàng chạy vào trong khu
chung cư ấn nút mở cửa thang máy. Bấm chuông liên tục mà vẫn không thấy Lệ
Dương ra mở cửa, trong khi đó đèn trong phòng vẫn để sáng. Lệ Dương là người
nếu để đèn thì không thể ngủ được, cũng chưa bao giờ quên tắt điện mỗi khi ra
ngoài.

Một linh
cảm không hay choáng ngợp tâm trí Hồng Liên, cô dùng chiếc chìa khoá cửa mang
theo mở khoá phòng. Cửa vừa bật mở, Hồng Liên vô cùng hốt hoảng khi thấy Lệ
Dương nằm bất tỉnh trên nền nhà, ngay trước cửa dẫn vào phòng ngủ, gương mặt
trắng nhợt đầm đìa mồ hôi. Cô vội vàng chạy đến bên cạnh lay mạnh người Lệ
Dương. Không gian xung quanh chỉ có tiếng nức nở và tiếng gọi trong vô vọng của
cô. Định thần lại một lúc, Hồng Liên rút điện thoại ra bấm số của Trần Vũ Hải,
anh lúc này đang trên đường quay về nhà.

Khi Trần
Vũ Hải đến nơi thì Lệ Dương vẫn chưa tỉnh, và Hồng Liên vẫn vỗ vỗ vào mặt bạn,
vừa vỗ vừa khóc mếu máo. Trần Vũ Hải vội chạy tới bế xốc Lệ Dương lên đưa vào
bệnh viện. Có lẽ anh cũng không ngờ Lệ Dương lại nhẹ bẫng như vậy, cả người cô
như chẳng còn một chút sức sống nào.

Trong
thang máy, Hồng Liên lúc nào cũng nhìn vào đôi mắt đang nhắm nghiền của Lệ
Dương, chờ đợi cô mở mắt. Không phụ lại sự trông đợi của Hồng Liên, Lệ Dương
cuối cùng cũng từ từ tỉnh lại. Ánh mắt cô mỏi mệt nhìn vào gương mặt Trần Vũ
Hải đang ở rất gần. Lệ Dương bất giác đưa tay lên vuốt ve gò má Trần Vũ Hải,
đôi môi cô nở một nụ cười.

“Hoàng
Quân... Em đang mơ phải không? Sao anh lại ở đây?”

Cả Hồng
Liên và Trần Vũ Hải đều cảm thấy có một điều gì đó chua xót trong lòng.

“Cố chịu
một chút, anh và Hồng Liên sẽ đưa em tới bệnh viện.” Trần Vũ Hải đưa đôi mắt
đầy cảm thông nhìn xuống gương mặt nhợt nhạt của Lệ Dương.

“Em không
muốn tới bệnh viện, không muốn tới bệnh viện.” Giọng Lệ Dương rên lên yếu ớt:
“Hoàng Quân... được gặp và yêu anh trong cuộc đời này em không còn gì phải nuối
tiếc.” Nói rồi cô cố gắng rướn cổ lên đặt một nụ hôn vào môi Trần Vũ Hải.

Trần Vũ
Hải sau một giây bất ngờ định ngoảnh đầu đi nhưng đôi tay của Hồng Liên đã vịn
khẽ vào tay anh. Cô nhìn anh lắc đầu nhè nhẹ. Nếu đây là việc lúc này có thể
làm cho Lệ Dương cảm thấy vui vẻ, cô đâu thể vì ích kỷ mà để bụng.

Đôi môi
của Lệ Dương nhẹ nhàng rời khỏi môi Trần Vũ Hải, cô ngả đầu vào lòng anh, hai
mắt lại nhắm nghiền. Khi đưa L


Insane