Polaroid
Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Em Là Cô Ấy Thứ Hai

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324725

Bình chọn: 10.00/10/472 lượt.

môi mềm khẽ cong lên
một nụ cười bẽn lẽn của cô dâu mới. Hồng Liên ngồi trên chiếc ghế tựa, một nhân
viên trang điểm đang cài chiếc hoa dâu lên đầu cho cô, đôi mắt đen với hàng
lông mi dài cong lên một nét cười hạnh phúc. Lệ Dương ngồi bên cạnh vân vê tà
váy bạn nhắc lại những kỷ niệm đẹp giữa hai người.

“Nhanh
thật đấy! Ngày nào hai đứa mình còn chạy rong thả diều cùng nhau. Thế mà bây
giờ cậu đã lấy chồng rồi, mình thì cũng đã trở thành một gái già độc thân.”

“Cậu nói
gì mà nghe ghê vậy, cứ như đã qua được mấy cái mừng thọ rồi ấy!” Hồng Liên đập
khẽ vào vai Lệ Dương khúc khích cười. “Cậu cũng tệ thật, nói đi là đi ngay, tớ
chẳng kịp chuẩn bị quà gì cho cậu cả.”

“Cậu cứ từ
từ chuẩn bị rồi gửi sang Nhật cho tớ cũng được, tớ đâu có đòi gấp.”

“Phí dịch
vụ còn đắt hơn cả tiền mua quà, cậu nghỉ đi.”

“...”

Hai người
cùng nhau trò chuyện rất lâu, nói những chuyện trên trời dưới đất. Thời gian
quả thật không chờ đợi ai, cứ mải mê sống đến khi ngoảnh lại mới hay mình đã
lớn, mới biết thì ra đã trải qua nhiều chuyện như vậy, mới thấy qua mỗi lần vấp
ngã mình trưởng thành và bớt nông nổi hơn, mới biết bên cạnh mình có rất nhiều
người đáng để ta yêu thương và hy sinh vì họ, mới biết tất cả mọi chuyện dù có
khó chấp nhận như thế nào cũng có thể theo thời gian mà phai nhạt, vết thương
dù có lớn cỡ nào cũng sẽ có lúc liền sẹo, có chăng là khi trái gió trở trời vẫn
cảm thấy một chút nhói đau. Nhưng rồi đến khi tóc bạc da mồi trở về với đất mẹ,
tất cả những nỗi đau đó cũng sẽ tan đi như bong bóng xà phòng, không còn lưu
lại một chút dấu vết nào nữa.

Khi bước
ra tiền sảnh khách sạn để chuẩn bị dự lễ, Lệ Dương nhìn thấy một bóng người
thân quen cô đơn đứng dựa lưng vào cột nhâm nhi ly rượu vang. Hoàng Quân có lẽ
cũng giống như cô, không quên được một đoạn tình cảm đẹp mình từng có. Chỉ có
điều cô may mắn hơn anh, vẫn có thể được thấy người mình yêu, dù chỉ là lặng lẽ
đứng nhìn từ xa. Khi cô còn đang thẫn thờ thì Hoàng Quân bất giác quay lưng
lại, ánh mắt anh nhìn cô, ôn nhu mà thâm trầm. Tại sao Lệ Dương lại nhìn thấy
trong đó cả nỗi xót xa và nỗi nhớ, không lẽ cô giống Ngọc Linh đến vậy sao?

Con do
cùng bố mẹ sinh ra, nhưng nếu khác trứng thì tỷ lệ giống nhau như đúc chỉ là
một trên ba nghìn tỷ. Huống gì cô và Ngọc Linh lại không có bất cứ mối liên hệ
nào. Cuộc sống này có những điều thật kỳ diệu, cô không biết mình có may mắn
không khi nằm trong số những trường hợp vô cùng hiếm hoi ấy.

Khi đó
Hoàng Quân khẽ tiến về phía cô, anh giữ trên môi một nụ cười rất xã giao, giọng
anh khàn khàn:

“Em vẫn
khoẻ chứ?”

Hoàng Quân
à, nếu anh biết tình trạng bây giờ của em, liệu anh có vẫn nhìn em và nở nụ
cười như vậy không? Lệ Dương thầm nghĩ. Cô nuốt điều băn khoăn ấy vào bụng và
cố nặn ra một nụ cười gượng:

“Em vẫn
tốt. Lâu rồi không gặp anh.”

“Anh nghe
Trần Vũ Hải nói em sắp đi Nhật Bản?”

Thì ra anh
đã biết. Như vậy cũng tốt, cô không phải gượng gạo mà nói ra lời từ biệt nữa.

Lệ Dương
mỉm cười, khẽ gật đầu.

“Anh từng
có thời gian sống ở Tokyo, cũng có vài người bạn ở đó, sang bên đó nếu có gì
khó khăn, em cứ gọi điện cho anh.”

Cô mỉm cười
đón nhận ý tốt của Hoàng Quân. Anh ngập ngừng một lúc rồi tiếp tục nói:

“Lệ
Dương... anh vẫn xem em là một người bạn tốt.”

Hoàng Quân
thốt ra câu này rất khó khăn. Lệ Dương lại nghĩ thầm, sau tình yêu, trở về tình
bạn là một điều thực sự rất xa xỉ.

“Cảm ơn
anh!”

Lúc này Lệ
Dương không biết phải nói câu nào thích hợp hơn. Cô lấy từ trong túi xách ra
chiếc nhẫn đính viên kim cương hình giọt lệ mà không lâu trước đây Hoàng Quân
đã đeo vào tay cô.

“Phải rồi.
Cái này trả lại cho anh. Hy vọng anh sẽ sớm tìm được một người để đeo nó.”

Ánh mắt
Hoàng Quân nhìn như thôi miên vào chiếc nhẫn trên tay cô. Một lúc sau, trên môi
anh nở ra một nụ cười nhạt:

“Chiếc
nhẫn này... coi như là quà anh tặng em. Em cứ giữ lấy.”

Lệ Dương
hơi bất ngờ, cô không nghĩ Hoàng Quân lại nói với cô như vậy. Đây vốn là chiếc
nhẫn anh luôn giữ bên mình, chỉ để đeo lên tay người con gái sẽ cùng anh đi đến
hết cuộc đời. Cô vốn không phải là người đó, vậy cô lấy tư cách gì để giữ nó?

Khi Lệ
Dương đang mải suy nghĩ, Hoàng Quân đã quay lưng rời đi tự lúc nào. Chỉ đến khi
người phục vụ bê rượu va vào cô và hoảng hốt xin lỗi, cô mới định thần ngẩng
đầu lên, chỉ thấy xung quanh ngập tràn màu hoa cưới.

Lệ Dương
lặng lẽ trở về ngôi nhà chung cư của mình, mệt mỏi vào phòng thu dọn đồ đạc để
chuẩn bị cho chuyến bay sáng ngày mai. Không có tiếng nói của Hồng Liên, ngôi
nhà càng trở nên cô tịch và ảm đạm như chính tâm trạng cô lúc này.

Lệ Dương
đang gấp dở quần áo thì một cơn đau nhói lên ở cột sống. Gần đây, những cơn đau
của cô đến ngày một nhiều và dữ dội hơn. Lệ Dương không biết mình có thể gắng
gượng được bao lâu nữa. Cô men tay theo bức tường cố gắng ra phòng khách lấy
nước để uống thuốc, mỗi bư