
i diện với căn
bệnh nan y đó mà vẫn lạc quan mỉm cười như cô.
Ông luôn
yêu quý bởi sự chăm chỉ và cầu tiến của Lệ Dương, sự quan tâm của cô đối với
từng thay đổi nhỏ của người bệnh. Những lúc cô căng thẳng trong phòng phẫu
thuật để giành giật sự sống cho bệnh nhân, những lúc cô trăn trở và bất lực khi
không thể cứu chữa được cho những ca bệnh khó, tất cả ông đều nhìn thấy và cảm
nhận được. Rất nhiều bệnh nhân đã từng đến bệnh viện chữa trị, ai cũng đều rất
quý mến cô.
“Cháu nhất
định sẽ vượt qua được. Ngành Y chúng ta nếu không có cháu sẽ là một tổn thất
rất lớn.”
“Cảm ơn
Viện phó đã luôn giúp đỡ cháu trong thời gian qua.”
Lệ Dương
mỉm cười rồi chào ông đứng dậy. Trước khi ra khỏi cửa, cô quay lại nhìn ông với
ánh mắt đầy tha thiết:
“Chuyện
của cháu, xin Viện phó đừng nói với bất kỳ ai.”
Viện phó
Phùng trầm ngâm một lúc rồi gật đầu. Cô gái này thật khiến người ta nể trọng.
Lệ Dương
âm thầm đặt vé máy bay đi Nhật Bản, ngay cả Hồng Liên cũng không hề hay biết.
Cô đặt chuyến bay ngày hai mốt tháng hai, cô muốn ở lại tham dự đám cưới của
Hồng Liên và Trần Vũ Hải diễn ra trước đó một ngày.
Hồng Liên
lúc biết tin đã vô cùng hoảng hốt.
“Cậu nói
gì? Đi Nhật Bản ư? Khi nào?”
“Cậu làm
gì mà cuống lên như vậy. Tớ đi nước ngoài chứ có phải đi chết đâu.”
Lệ Dương
vẫn bình thản, nhàn nhã nở nụ cười. Trước đây nếu bắt gặp vẻ hoảng hốt này của
Hồng Liên, cô hoặc sẽ lo lắng bất an, hoặc sẽ ôm bụng cười nghiêng ngả, nhưng
tất cả bây giờ cô có thể làm chỉ là mím môi cười nhẹ.
“Sao cậu
không nói cho tớ biết?”
Hồng Liên
vẫn không dừng lại việc truy vấn Lệ Dương. Những năm tháng sống cùng nhau, hai
người không bao giờ giấu nhau bất cứ chuyện gì, huống hồ là một chuyện quan
trọng như vậy. Tại sao Lệ Dương chưa hề nói với cô mà đã vội quyết định?
“Chính là
vì sợ thái độ này của cậu đó. Tớ đặt vé máy bay rồi. Ngay sau hôn lễ của cậu tớ
sẽ đi.” Lệ Dương cười trừ. Nếu để Hồng Liên biết bệnh tình của cô, Lệ Dương đến
đi ra khỏi cửa còn không được chứ đừng nói tới việc ra nước ngoài.
“Cậu thật
tệ.” Hồng Liên ngồi xuống ghế, cảm thấy vẫn chưa thể chấp nhận được.
Lệ Dương
ngồi xuống bên cạnh, xoa xoa vai Hồng Liên dỗ dành:
“Thôi nào.
Chẳng phải tớ vẫn tham dự đám cưới của cậu sao?”
Hồng Liên
im lặng một lúc mới chịu ngẩng đầu lên, nhưng lại đột nhiên hỏi:
“Chuyện
cậu đi... Hoàng Quân có biết không?”
Nhắc đến
Hoàng Quân, Lệ Dương bất chợt khóe mắt đỏ hoe. Cũng đã gần hai tháng rồi không
nhìn thấy anh, không biết anh bây giờ thế nào?
“Lâu rồi
tớ không gặp anh ấy.”
“Chuyện
của hai người, Hoàng Quân cũng rất khổ tâm. Cậu đừng trách anh ấy.” Hồng Liên
chỉ có thể nói như vậy, dù có thể Lệ Dương sẽ không hiểu hết được hàm ý trong
câu nói của cô.
Lệ Dương
nhoẻn miệng cười, đôi mắt cô thoáng một nỗi buồn vô tận.
“Làm sao
tớ lại giận anh ấy chứ! Chuyện tình cảm vốn không thể miễn cưỡng được.”
Hồng Liên
rất muốn nói rõ cho Lệ Dương biết hết sự thật, để biết rằng tình yêu của cô vốn
dĩ đã được đền đáp, chỉ là số phận cố tình trêu đùa hai người mà thôi. Nhưng
nói ra rồi thì sao chứ? Hoàng Quân đã tìm một lý do như vậy, chắc hẳn anh ấy có
nỗi khổ của riêng mình. Bản thân cô cũng cho rằng đây là lý do mà dễ dàng được
Lệ Dương chấp nhận nhất.
Hồng Liên
cũng đã hơn một lần nghe Lệ Dương nói, Hoàng Quân từng đứng trước mặt cô nhưng
lại gọi tên của Ngọc Linh. Có lẽ trong lòng Lệ Dương cũng chưa thực sự tin rằng
cô có thể thay thế được Ngọc Linh trong trái tim anh. Vì thế khi nghe Hoàng
Quân nói vậy, Lệ Dương đã không bật khóc nức nở. Cô chỉ cố nặn ra một nụ cười
chua xót để tự vỗ về mình. Nhưng cô cũng không thể ngăn cản được việc muốn được
nhìn thấy anh, muốn được nghe giọng nói của anh, nhất là khi hai người cùng ở
trong một thành phố. Vì thế, ra đi có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất đối với cô.
Hồng Liên
cũng không ngăn cản nữa, cô biết ra đi lúc này đối với Lệ Dương chính là cách
tốt nhất để cô ấy có thể nhanh chóng ổn định lại cảm xúc. Biết đâu ở một đất
nước xa lạ, Lệ Dương có thể tìm được một tình yêu mới, một người đáng để cô hy
sinh bản thân như Hoàng Quân. Hồng Liên chỉ không biết rằng, sự ra đi này của
Lệ Dương còn là sự chuẩn bị cho việc rời khỏi thế giới này một cách cô độc.
Năm ngày
sau ngày Lệ Dương đặt vé máy bay đi Nhật Bản chính là hôn lễ của Hồng Liên, hôn
lễ được tổ chức ở tiền sảnh một khách sạn lớn do bác gái Trần Vũ Hải đặt.
Người ta
nói rất đúng, bất cứ người phụ nữ nào khi khoác lên mình chiếc váy cưới đều
khiến người khác cảm thấy xuyến xao, mà một cô gái đáng yêu và duyên dáng như
Hồng Liên lại càng làm người ta mê mẩn hơn. Tháo xuống vẻ chỉn chu và nghiêm
nghị dưới chiếc áo comple và chiếc juyp đồng phục luật sư, trông cô dịu dàng và
đằm thắm trong chiếc váy trắng bồng bềnh, gương mặt tròn đầy như ánh trăng giữa
tháng, đôi gò má hồng hào dưới lớp phấn trang điểm, làn