
ệ Dương tới bệnh viện, Viện phó Phùng cũng không
thể vì cô mà giấu kín mọi chuyện được nữa, ông đành phải thông báo cho Hồng
Liên một tin đau lòng: Lệ Dương đã bị ung thư máu.
Hồng Liên
không biết cô đã trải qua giây phút đó như thế nào, cô đổ gục vào lòng chồng
khóc nức nở:
“Tại sao
em lại vô tâm như vậy chứ? Sống bên cạnh cậu ấy mà lại không hề hay biết gì.
Đáng lẽ khi nhìn thấy cậu ấy trở nên gầy yếu và xanh xao như vậy em phải để tâm
tìm hiểu mọi chuyện. Nếu em biết sớm nhất định bắt cậu ấy nhập viện để điều
trị...”
“Không
muốn để em biết là chủ ý của Lệ Dương, em không có lỗi. Đừng tự trách mình
nữa.” Trần Vũ Hải nhẹ nhàng tìm lời an ủi vợ.
Viện phó
Phùng nói cách duy nhất để cứu Lệ Dương bây giờ là tiến hành phẫu thuật cấy
ghép tế bào gốc sản sinh máu. Ông cũng thành thật mà cho biết rằng tỷ lệ thành
công không hề cao. Nhưng dù có một phần trăm cơ hội Hồng Liên cũng nhất định sẽ
cố gắng hết sức. Vấn đề bây giờ là phải tìm người có tuỷ sống phù hợp, cô và
Trần Vũ Hải có lẽ không có mấy hy vọng vì cả hai người đều không có chút quan
hệ huyết thống nào với Lệ Dương. Cô nghĩ tới Hoàng Quân và bố ruột của Lệ
Dương, có lẽ lúc này chỉ có họ mới có thể cứu được bạn cô.
oOo
Hoàng Quân
mở nhẹ cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt, đứng bên thành giường nhìn thân thể
gầy gò của Lệ Dương dưới lớp chăn mỏng. Bệnh tật quả là có sức tàn phá ghê gớm
đối với con người. Một Lệ Dương đầy sức sống trước kia giờ đây trông tiều tuỵ
và xơ xác. Nhìn cô như vậy, bất cứ người nào dù rất mạnh mẽ cũng đều rơi nước
mắt.
Anh không
còn cách nào khác phải đem tất cả sự thật nói cho người bác rể của mình, người
mà anh vô cùng yêu quý và kính trọng. Ông Trọng cũng vô cùng bất ngờ khi biết
Lệ Dương chính là con gái ông. Đứa con gái ông tìm kiếm trong suốt hơn hai mươi
năm qua ở gần ngay trước mặt, còn bị căn bệnh hiểm nghèo giày vò mà ông không
hề hay biết. Những nếp nhăn trên gương mặt ông theo thời gian mà ngày một
nhiều, ông không thể ngờ quá khứ của mình đã gây ra một lỗi lầm lớn đến vậy.
Vậy mà trong suốt thời gian qua, ông luôn sống trong nỗi oán giận người vợ đã
vô duyên vô cớ rời bỏ ông.
Hoàng Quân
ngồi xuống chiếc ghế dành cho người nhà bệnh nhân, khẽ nâng bàn tay của Lệ
Dương áp vào má mình. Những ngón tay thon dài của cô nằm lọt trong bàn tay ấm
áp mà mạnh mẽ của anh, anh thậm chí có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim cô dẫn
truyền qua xung thần kinh đến đầu ngón áp út, cảm giác được cả sự co bóp nhẹ
nhàng của nó, tựa hồ như muốn nói với anh rằng khi có anh ở bên cạnh, cô ấy cảm
thấy rất bình yên.
Có
tiếng cửa bị đẩy nhẹ, Hoàng Quân theo phản xạ khẽ ngoái đầu lại đằng sau. Một
thanh niên người Tây mặc áo bác sỹ, da trắng, dáng người dong dỏng cao, ngũ
quan anh tuấn bước vào trong, đứng ngay bên cạnh anh chăm chú nhìn vào khuôn
mặt nhợt nhạt của Lệ Dương.
Lúc cậu ta
quay mặt sang, thấy ánh mắt Hoàng Quân nhìn về phía mình mới khẽ mỉm cười chào
anh.
Hoàng Quân
gật nhẹ đầu chào lại.
“Anh là
Quân, phải không?”
Jack hỏi
Hoàng Quân bằng một câu Tiếng Việt khá chuẩn, trong khi đôi mắt cậu ta vẫn đặt
trên người Lệ Dương.
Hoàng Quân
khẽ “ừ” một tiếng, anh hỏi lại:
“Còn cậu chắc
là Jack?”
“Đúng vậy!
Sao anh lại biết tôi?”
Hoàng Quân
chuyển ánh mắt về phía Lệ Dương:
“Là cô ấy
đã nói với tôi... Cô ấy bảo ở bệnh viện, cậu là người bạn thân nhất của cô ấy,
còn nói cậu rất tốt bụng, rất đáng yêu, rất chân thành.”
Jack cho
hai tay vào túi áo blouse, nhoẻn miệng cười:
“Thật
không ngờ Dương lại nói tốt về tôi như thế. Vậy mà khi ở trước mặt, chị ấy luôn
nói tôi rất nhiều chuyện, rất phù phiếm.”
“Cô ấy
không mấy khi biểu lộ cảm xúc ra bên ngoài bằng lời nói, nhưng tôi tin cậu có
thể cảm nhận được.” Hoàng Quân khàn giọng, anh cảm thấy trong câu nói của Jack
chứa đựng nhiều yêu thương hơn là hờn dỗi.
“Còn Dương
nói với tôi... anh là người rất đáng ghét, rất tàn nhẫn. Lúc nào cũng chỉ trêu
ghẹo và bắt nạt chị ấy.”
Nói tới
đây, Jack khẽ bật ra một tiếng cười chua xót:
“Thật
không ngờ cuối cùng, kẻ đáng ghét nhất trong mắt Dương lại có được trái tim chị
ấy.”
Hoàng Quân
đưa mắt nhìn lên, thấy một nét bi thương thoảng qua gương mặt Jack. Anh nhẹ
nhàng hỏi:
“Hình
như... cậu rất thích cô ấy?”
Jack lạnh
lùng cười:
“Bất cứ
người đàn ông nào tiếp xúc với Dương đều sẽ thích chị ấy.”
Xem ra cậu
bác sỹ đến từ Mỹ này hoàn toàn khác xa so với Jack trong lời kể của Lệ Dương.
Cô từng nói với anh, cậu ta là một đứa trẻ con lúc nào cũng luôn vui vẻ, yêu
đời, còn chưa chín chắn trong suy nghĩ và hành động. Nhưng Hoàng Quân lại hoàn
toàn không thấy vậy. Cậu ta tuy tuổi còn trẻ nhưng có vẻ là người suy nghĩ rất
cẩn trọng, lời nói, hành động đều toát ra phong thái của đàn ông trưởng thành.
Có lẽ ở trước mặt Lệ Dương, Jack luôn cố gắng thể hiện như vậy để che giấu tình
cảm thật của mình.
“Và bất cứ
người