Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325594

Bình chọn: 7.5.00/10/559 lượt.

thật
đúng là kì tích trăm năm mới có một mà!

“Gâu” Tiểu Hắc ngồi bên
cạnh tôi, xủa một tiếng, tôi liền xé bánh mỳ đưa đến trước miệng nó, sau đó tự mình cắn một miếng to hơn của nó. Hôm nay tôi không có tiết buổi
sáng, tính ngủ nướng mà vì cái giấc mơ quái dị kia nên giờ không thể ngủ lại nữa. Mẹ tôi buổi sáng rất lười nấu ăn, mà tôi cũng giống mẹ nên
mệnh ai nấy lo, ngoài tôi ra thì còn lại ai cũng đến mấy quán gần công
ty ăn, vậy nên tôi đành đi ra cửa nhà ngồi với Tiểu Hắc vậy.

-
Ngân!_Đang ăn rất ngon lành, nhóc Quân đi qua, thấy tôi ngồi đó thì ghé
lại, hỏi giống như chuyện có liên quan đến nó._Hôm trước Ngân đi xem mắt à?

- Ừ, sao thế?_Bình thường nó đâu phải đứa tò mò mấy chuyện này.

- Không có gì, là Quân hỏi vậy thôi._Nhóc Quân vừa nói vừa gãi đầu vẻ
ngượng ngùng khó nói. Ôi cái thằng nhóc này, dạo gần đây toàn có những
hành động dở hơi là quái nào._Thế, thế Ngân có thích người ta không?

Tôi nghe nó hỏi mà thiếu chút nữa phun bánh mỳ trong miệng ra ngoài. Tôi, thích anh già kia á? Nghĩ thôi mà cũng rùng mình rồi.

- Thôi cho chị xin đi! Chị ghét nhất là đàn ông đấy. Mày mà không phải em chị thì chị cách xa mày lâu rồi._Tôi vừa phất tay với nó vừa nhai, đi
ra mở cổng.

- Ngân, Quân không phải trẻ con nữa, có thể coi Quân
là người trưởng thành không?_Nó thấy tôi đi ra càng lúng túng hơn, nhưng vẫn rất gan dạ.

- Trưởng thành?_Tôi nhìn nó từ đầu đến chân, lại ngược lại từ chân lên đầu. Quần bò tối màu, áo sơ mi trắng đồng phục,
giày và xe đạp thể thao, trên lưng còn có balô, nó giống người lớn chỗ
nào vậy? Nuốt bánh mỳ xuống, tôi cắn tiếp một miếng, sau đó khoác vai nó ra dáng đàn chị thấu hiểu._Ý mày là mày đã xem AV? Lại học tập anh Kiệt hả? Có cần thêm không chị bảo anh ấy cho mượn thêm mấy cái?

- Ngân, ý Quân không phải thế!_Nó đỏ bừng mặt lớn tiếng giải thích, bộ dạng rất giống cô vợ nhỏ bị bắt nạt nhé!_Ý Quân là…

- Thôi không cần giải thích!_Tôi nhìn nó như vậy vậy liền vỗ vai nó mấy
cái xem như động viên. Đứa nhỏ này nay đáng yêu quá đi!_Chị đây suy nghĩ rất thoáng mà. Mày lớn rồi, đàn ông lớn rồi nên như vậy. Chuyện bình
thường, bình thường. Mà sắp muộn giờ rồi đấy đi học đi, lúc khác nói
chuyện, ha!_Nói xong tôi lại đập vai nó cái nữa.

Hai má thằng nhóc Quân càng ngày càng đỏ. Đợi cho nó đạp xe rời đi tôi mới bỏ nốt đuôi
bánh mì vào miệng xoay người đóng cổng đi vào trong. Đúng là chàng trai
mới lớn, động chút đã ngượng ngùng rồi, chẳng bù cho đàn ông nhà tôi a.

Tôi vừa đi vừa đập đập hai tay vào nhau phủi vụn bánh mì, Tiểu Hắc thấy vậy ngửa cổ lên “Gâu, gâu…” một tràng. Nay nó sao thế nhỉ? Vừa rồi vẫn bình thường mà, ai bắt nạt nó chăng? Không phải tôi nha!

- Gâu, gâu…

- Mày đau ở đâu à? Hay là bị ốm?_Tôi cúi xuống, xoa xoa đầu nó, còn không quên soi mắt mũi tai miệng của nó, nhưng không hề thấy biểu hiện bất
thường gì. Lạ nhỉ?!

- Em gái, ý nó là mày ăn hết phần của nó
rồi._Anh tôi đã thay xong đồ đi làm, từ trên cầu thang đi xuống, tốt
bụng làm trung gian giải thích cho tôi hiểu.

Tiểu Hắc nghe vậy lập tức quay đầu chạy đến bên chân anh ấy, vừa xủa vừa vẫy đuôi tỏ ý xác nhận lời anh ấy nói là đúng.

Hơ, tôi đứng tại chỗ trừng chủ tớ nhà đồ “lấy oán báo ơn”. Rõ ràng bánh mỳ
đó là của tôi, Tiểu Hắc nó ăn ké mà còn đòi hỏi nữa là sao? Thật đúng là đứa nhỏ hư mà! Xì…

Đột nhiên tôi thấy nụ cười đẹp nhất trên đời
xuất hiện trước mắt, bao nhiêu bất mãn trong lòng liền bay mất, tôi
nhanh tay giật lấy tờ 200k đang tỏa ánh hào quang. Bác ơi Bác ơi, cháu
yêu Bác chết mất thôi!

- Thưởng cho mày đấy. Lần sau cứ thế phát huy!

Tôi nhìn theo anh trai đang ra khỏi nhà, nhe răng cười sung sướng, sau đó dơ tay vẫy vẫy, nói với theo.

- Tối anh về đúng giờ nhé! Chị Hân nhất định sẽ hài lòng.

Ây da, đúng là có công có thưởng mà! Ôi lại thêm một ngày hạnh phúc của
đời tôi! Tôi có nên mua con gà cảm tạ ông trời không nhỉ? Hay là lúc gặp chị Hân đãi chị ấy bữa kem?

“A..a.a…” Làm tôi hết hồn!

- Mẹ, sao mẹ lại đứng sau lưng con?_Đã
thế mẹ tôi còn không phát ra tiếng động nữa chứ. Đêm tối mà mẹ tôi thả
tóc ra với mặc thêm cái áo trắng vào thì đúng là không làm gì trẻ con
cũng khóc thét lên cho xem.

- “Chị Hân” là ai?_Ánh mắt mẹ tôi sáng long lanh như đang nhìn thấy vàng, dần dần ghé đến gần tôi.

Vì thế tôi nghiêng người tránh mẹ, lùi về phía sau. Ông trời ơi, mau nói
với con đây là mơ đi. Mẹ con chưa biết gì, chưa thấy gì, chưa nghe gì
hết!

- Mau nói cho mẹ nghe! Nếu không tối nay mẹ cho mày ra đường ngủ.

Oa, oa…có ai cứu tôi không? Anh Kiệt đã dặn là không được nói trước khi
thành công, bây giờ tôi nói thì chết với anh ấy, mà không nói thì không
xong với mẹ tôi. Sao mẹ tôi lại nghe được chứ?

- Mẹ à, mẹ không phải đi làm sao? Nếu mẹ còn trần trừ sẽ muộn đấy!

- Đừng có đánh trống lảng! Mẹ sinh mày ra mày còn muốn lừa mẹ sao, không
có cửa đâu. Mau khai ra toàn


XtGem Forum catalog