Pair of Vintage Old School Fru
Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương

Giữ Lại Đôi Cánh Yêu Thương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325634

Bình chọn: 7.00/10/563 lượt.

vai tôi thân mật, cười so với bình
thường ngọt ngào hơn gấp mấy lần_Buổi xem mắt này có thể nói là không
thành công, nhưng tôi mong chúng ta xem nó như bạn bè gặp mặt nói chuyện phiếm, vui vẻ ra về. Được chứ?

Tôi phối hợp với anh trai cũng
cười ngọt ngào, hạnh phúc không kém. Không nói ngoa nhưng mà tôi diễn
cũng giỏi chứ bộ. Chắc cùng mã gen với anh trai cái khoản này.

Hai người đối diện cứ gọi là đơ như con ngơ, gượng gạo nói, gượng gạo cười, gượng gạo ăn. Chỉ là cách gượng gạo của hai người không giống nhau. Cô
gái thì theo kiểu nhanh chóng muốn rời khỏi nhưng chưa thể đi vì phép
lịch sự hoặc có lí do riêng (Chắc là bác Sơn không cho về sớm đây mà!),
chàng trai lại giống như ngượng ngùng, tò mò thích thú. Lắm lúc tôi thấy anh ta lén lút nhìn qua bên này, lập tức lông tơ dựng ngược, rùng mình
mấy cái. Anh già à, đừng có nhìn tôi thế có được không? Tôi có “bạn
trai” rồi nhé!

Riêng anh tôi thì vô cùng thư thái, vui vẻ, vừa làm nhiệm vụ khơi mào gợi chuyện để mọi người nói, vừa quan tâm săn sóc
“bạn gái” là tôi đây, cực kì chuyên nghiệp, ra dáng đàn ông trưởng
thành.

Cho đến khi bữa ăn kết thúc, mọi người ai về nhà nấy. Trong lúc anh tôi đi lấy xe, anh già cháu ông bà Thạch nhích dần đến gần tôi. Tôi rất muốn chạy nhưng vẫn phải diễn kịch tươi cười niềm nở.

- Thảo Ngân._Anh ta gọi tên tôi rất thân thiết.

Tôi lại tiếp tục rùng mình, quay sang nhìn anh ta tỏ ý có chuyện gì cứ nói. Anh Kiệt ơi là anh Kiệt ơi, ra đây nhanh lên, em nổi hết da gà lên rồi
này.

- Ngân cho anh số điện thoại…_Số điện thoại? Lúc tôi gọi cho
anh ta là dùng máy của anh trai, chẳng lẽ anh ta biết được, giờ muốn xin số thật của tôi?_Của Kiệt nhé!

Đập đầu vào đậu phụ! Anh già này
điên rồi, chắc chắn điên rồi! Xin số của “bạn trai” đối tượng xem mắt để làm gì? ĐỂ LÀM GỈ HẢ? Nếu như chị Hân ở đây, nhất định chị ấy sẽ phán
ngay anh già này có vấn đề về giới tính, sau đó đá anh ta một cước, đi
về.

- Ông anh đã kể về gia đình em trước khi anh đến đây. Anh biết hai người là anh em.

- Anh, anh…_Tôi trợn mắt nói không nên lời. Biết rồi, biết rồi sao còn ngồi im? Biết rồi bây giờ xin số anh tôi để làm gì?

- Có thể giúp anh không?_Anh ta tiến thêm một bước, nắm tay tôi thâm tình nhờ vả.

Tôi giật mạnh tay, nửa chạy nửa lặc cò về phía anh trai mới dắt xe ra đến
nơi, leo nhanh lên, giục anh ấy nổ máy. Tôi thề sau này sẽ không bao giờ đi xem mắt nữa, mặc kệ bố mẹ hay người quen ép buộc, dụ dỗ, có cho tôi
thêm tiền tôi cũng không đi đâu! Lần nào cũng gặp phải người khác
thường. Lần thì họa sĩ cuồng trường phái trừu tượng, mở miệng ra là hội
họa thế này, hội họa thế kia. Lần thì doanh nhân gì đó, lúc nào trong
đầu cũng số với má. Tôi có yêu tiền cũng không bằng một phần mười của
người này. Giờ thì có cả người vấn đề về giới tính nữa…a.a…a….

Vốn không phải là người kì thị hay có ý xa lánh với những người thuộc giới
tính thứ ba, nhưng mà đó là người ta không dính dáng gì đến gia đình
tôi. Còn nếu người ta có tình cảm với bất kì ai trong nhà tôi, làm ơn
tránh xa tôi ra một chút! Tôi không biết lúc nào quẫn lên mà đá người ta vài cái đâu.

- Có chuyện gì thế?

- Không có gì, không có
gì!_Nghe anh trai hỏi, tôi lập tức phản xạ có điều kiện. Lại nhớ đến anh già kia, rùng mình lần thứ n, tôi ngồi phía sau ôm chặt anh trai, lẩm
bẩm như niệm kinh_Anh trai à, em yêu anh lắm, em yêu bố mẹ lắm, em yêu
Tiểu Hắc lắm, em yêu nhà mình lắm…

Có lẽ anh tôi đang phì cười,
nhưng mà tôi mặc kệ, vẫn cứ ôm anh ấy lẩm bẩm. Anh ấy đi rất chậm rãi,
còn ngân nga hát vu vơ. Giọng anh ấy vốn sinh ra không phải để cất lời
ca, mỗi lần phởn, anh ấy đều dùng nó để tra tấn tôi, Tiểu Hắc còn không
chịu được nói gì đến tôi. Chỉ có điều hôm nay là ngoại lệ, bỗng dưng tôi thấy giọng anh ấy ấm áp làm sao.

Cha mẹ ơi, tưởng tượng mà xem.
Nếu như anh tôi bị một người đàn ông quyến rũ, đến lúc đó sẽ không thích chị Hân nữa, rồi hai người đàn ông điên khùng ấy sẽ hợp lại bắt nạt
tôi, thế thì tôi còn sống thế nào được? Có khi chết còn sướng hơn!

- Chị HÂN!_Về đến nhà, tôi vội vàng mở điện thoại, ấn số chị Hân. Điện thoại vừa kết nối, tôi liền réo ầm lên.

- Làm gì mà như cháy nhà thế?_Vốn đã quen với cái kiểu thỉnh thoảng khùng khùng của tôi, chị Hân từ tốn hỏi.

- Còn hơn cháy nhà đấy chị! Anh em, không, không phải anh em. Là người ta,
người ta thích anh em._Thời điểm gay cấn thế này mà tôi lại nói năng
loạn xạ là quái nào?! Không được, phải bình tĩnh lại đã. Phù, phù…_Chị
Hân, có người thích anh em.

- Chẳng phải mày nói anh mày rất đào
hoa sao, người ta thích anh mày đâu phải chuyện lạ._Chị ấy dường như
chẳng quan tâm, nói như chuyện không liên quan đến mình.

Chị ơi là chị, sao chị vẫn bình thản thế được nhỉ? Có vẻ chị ấy chưa nhận biết
được mức độ nghiêm trọng của vấn đề rồi, chắc chắn là còn đang mù tịt
cho xem.

- Đào hoa thì đào hoa, nhưng mà lần này khác.

- Khác thế nào?

- Lần n