Snack's 1967
Hạ Vũ Ngã Rồi Thì Đứng Dậy

Hạ Vũ Ngã Rồi Thì Đứng Dậy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322800

Bình chọn: 7.00/10/280 lượt.

ợng. Hì, đang ốm à?”

“Anh là…” Hạ Vũ thất vọng
và không biết ai ở đầu dây bên kia.

“Anh là Đức đây. Dạo
này em bận tình yêu quên mất anh. Anh lo quá phải nhắn tin hỏi Hương số máy bàn
nhà em gọi điện hỏi thăm đây.”

Hạ Vũ có chút bất ngờ
vì không nghĩ rằng Đức lại gọi điện. Vốn dĩ chỉ xem nhau như bạn ảo qua mạng,
bây giờ đã tiến đến bước gọi điện cho nhau, chẳng lẽ rồi lại gặp nhau. Hạ Vũ
không thích điều đó nên hơi gượng cười.

“Thì ra là anh. Em cảm
ơn anh đã hỏi thăm. Em ốm bình thường thôi. Mai là đi học được rồi.”

“Vậy à? Thế mà anh cứ
lo. Dạo này em vẫn ổn chứ? Việc học tập sao rồi? Bố mẹ và em trai em khỏe không?”

Đức là vậy đấy, lần nào
nói chuyện với Hạ Vũ cũng nhắc chuyện học hành và hỏi thăm các thành viên trong
gia đình. Hạ Vũ miễn cưỡng kể qua loa chuyện trường lớp, chuyện gia đình. Vì Đức
không hỏi gì đến Việt nên Hạ Vũ cũng không nói. Gần đây đúng là Hạ Vũ đã quên mất
Đức nên cũng không có nhiều chuyện để kể. Nghe xong một hồi, Đức nhỏ nhẹ dặn
dò:

“Nghe thấy giọng em thế
này anh yên tâm rồi. Em giữ sức khỏe, học tập cho tốt. Nếu bận không lên mạng
được thì thỉnh thoảng anh sẽ gọi điện cho em được không?”

Hạ Vũ định từ chối
nhưng nghĩ lại có vẻ không có lý do chính đáng. Ừ thì cũng chỉ là gọi điện biết
giọng nói của nhau mà thôi. Cơ bản Hạ Vũ và Đức vẫn là hai người xa lạ nên con
bé trả lời đồng ý.

“Chuyện của em và Việt
vẫn tốt chứ?”

“Dạ…Vẫn bình thường,
không có gì mới cả.” Hạ Vũ nói dối.

Đức dặn dò thêm vài câu
rồi dập máy.

Hạ Vũ vẫn cứ băn khoăn
rốt cuộc thì Việt có biết Hạ Vũ ốm không? Có biết Hạ Vũ đang nhớ Việt đến thế
nào không?

* * *

Ngay sau khi khỏi ốm Hạ Vũ tìm gặp
Thành, thật trùng hợp là chưa kịp đưa thư hẹn gặp thì Thành đã đưa cho Hạ Vũ lá
thư Việt hẹn gặp nhau vào lúc 8 giờ sáng chủ nhật. Hạ Vũ không khỏi băn khoăn,
đó chẳng phải là thời gian Việt đồng ý hẹn gặp Hạnh sao? Việt sẽ hủy cuộc hẹn ấy
vì Hạ Vũ hay là Việt đã phát hiện ra người bày trò này là bạn gái mình?

Việt
đứng đó, cậu ấy mặc quần jean và áo sơ mi kẻ cả rô, nhìn Việt gầy hơn so với
hai tháng trước kia. Bao nhiêu giận hờn, bao nhiêu trách móc khi nhìn thấy Việt
khiến Hạ Vũ quên hết đi mọi chuyện chỉ muốn chạy lại ôm chầm lấy Việt mà bày tỏ
sự nhớ mong. Việt nhìn Hạ Vũ và hỏi:

“Nghe nói bạn ốm à? Đã
đỡ hơn nhiều chưa?”

Hạ
Vũ tủi thân, mắt rơm rớm nước mắt: “Việt có thèm quan tâm đến mình đâu. Ốm mấy
ngày nay rồi vừa mới đỡ. Mai là có thể đi học được rồi!”

“Xin lỗi Hạ Vũ…” Việt tỏ
ra áy náy: “Hai tháng vừa rồi mình bận ôn thi trong đội tuyển quốc gia nên
không thể dành thời gian cho bạn được. Hôm nay chúng ta đi chơi bù nhé! Ơ…
nhưng mà bạn mới ốm dậy. Chúng ta không đi lượn nữa. Mình chở bạn vào công viên
thành phố rồi ngồi chơi trong ấy được không?”

Thì ra là Việt bận ôn
thi, thì ra là Việt có lý do. Hèn gì mà cậu ấy gầy đi nhiều như vậy, chắc chắn
cậu ấy phải dành rất nhiều thời gian để học còn mình thì lại nghi ngờ, giận dỗi
không đâu. Hạ Vũ cảm thấy áy này và ngoan ngoãn làm theo mọi điều Việt nói.

Hai người tìm một chiếc
ghế đá rồi ngồi xuống cùng nhau. Chỗ này rất quen thuộc với Hạ Vũ. Hạ Vũ chợt
giật mình nhớ lại mùa hè năm lớp chín con bé cùng Thiên đã có rất nhiều kỷ niệm
ở nơi này. Những tiếng cười giòn tan, những cuộc đuổi bắt, những lần ngồi cùng
nhau đọc sách hay nghe nhạc… Tất cả đều diễn ra rất vui vẻ.

Giờ đây Hạ Vũ đang ngồi
cạnh Việt, thế nhưng cậu ấy lại ngồi cách xa con bé một khoảng rất xa, không nắm
tay, không để cho Hạ Vũ có cơ hội được dựa đầu vào vai và cũng gần như im lặng.
Hạ Vũ khó chịu, cảm giác vô cùng khó chịu:

“Việt! Bạn hẹn gặp mình
thì phải nói chuyện với mình đi chứ. Hay bạn có chuyện gì khó nói?”

“Hạ Vũ cảm thấy Việt là
người như thế nào?” Việt hỏi bất ngờ làm Hạ Vũ bối rối.

“Việt… là một người tốt,
học giỏi, đẹp trai… được nhiều người yêu quý…”

“Hạ Vũ nói yêu mình, vậy
Hạ Vũ yêu điểm gì ở mình?”

Câu hỏi xoáy vào trí óc
Hạ Vũ. Điểm gì? Con bé nhận mình yêu Việt vậy yêu ở điểm gì? Có thể tìm ra được
lý do không? Vì đẹp trai? Vì học giỏi? Vì lạnh lùng? Hay gì cái gì mà Hạ Vũ không
thể trả lời được. Hạ Vũ lí nhí:

“Mình, mình không biết
nữa. Chỉ là có cảm giác yêu thôi!”

Việt quay sang nhìn Hạ
Vũ, ánh mắt rất nghiêm túc và cất tiếng:

“Gần ba tháng rồi mà Hạ
Vũ vẫn không nhận ra là chúng ta không hề hợp nhau sao? Bạn có cảm thấy vui và
hạnh phúc khi ngồi bên mình thế này không? Có cảm nhận được sự gần gũi và thân
thuộc không? Mình đã muốn thử nhưng rốt cuộc mình vẫn không thể trọn vẹn quan
tâm đến bạn được.”

“Là sao? Ý Việt là
sao?” Giọng Hạ Vũ trở nên run rẩy.

“Mình biết là bạn thích
mình, vì mình mà bạn từ chối Thiên. Rồi vì mình và Thiên mà bạn xem thường tình
cảm của người khác và của chính bản thân mình. Mình muốn chúng ta kết bạn, là để
bạn nhận ra, mình cũng bình thường như bao người khác thôi. Rằng c