XtGem Forum catalog
Hạ Vũ Ngã Rồi Thì Đứng Dậy

Hạ Vũ Ngã Rồi Thì Đứng Dậy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322924

Bình chọn: 7.5.00/10/292 lượt.

uốn giấu diếm không nói ra nữa làm Hạ Vũ
hết sức tò mò. Rõ ràng là từ khi hẹn hò với Việt, thời gian gặp mặt nhau của
hai đứa rất ít. Rất ít khi Việt chủ động hẹn gặp Hạ Vũ, khi đi chơi cùng nhau
Việt cũng tỏ ra rất ít nói và chỉ im lặng đạp xe nghe Hạ Vũ kể chuyện này chuyện
kia. Việt cũng chưa bao giờ chủ động tâm sự với Hạ Vũ về chuyện học tập cũng
như những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống.

Thỉnh thoảng Việt nói
vài câu kiểu như an ủi Hạ Vũ:

“Cái bánh mà Hạ Vũ gửi mình vẫn còn giữ chưa nỡ
ăn.”

“Ngày trước, khi Hạ Vũ
đạp xe qua nhà mình, mình đứng trên ban công đều biết vào giờ nào là Hạ Vũ đi
qua, chỉ có điều mình không nói ra thôi.”

“Hạ Vũ đừng suy nghĩ
nhiều quá, chúng ta làm bạn thế này rất vui vẻ đúng không?”

“Mình không dám chắc chắn
về tình cảm của mình, nhưng có một điều mình thực sự chắc chắn đó là mình rất
quan tâm đến Hạ Vũ, rất thích Hạ Vũ… nhưng yêu thì mình chưa nghĩ đến.”



Rất nhiều những câu nói
nửa vời của Việt làm Hạ Vũ phải suy nghĩ. Rõ ràng khi được đi bên cạnh người
mình yêu, được ngắm nhìn người ấy mỗi khi gần nhau thì phải vui vẻ nhưng tại
sao trong lòng Hạ Vũ luôn có một nỗi bất an, lo lắng. Phải chăng Việt đang giấu
Hạ Vũ điều gì?

Thấy
Hạ Vũ trong lòng không yên như vậy, Hạnh quả quyết nói:

“Tao
có cách này, mày xem được không nhé! Tao sẽ gọi điện mời cậu ấy đi chơi. Một
người con gái không quen biết gọi điện hỏi như vậy để xem Việt trả lời thế
nào?”

Hạ Vũ ngập ngừng:
“Thôi, đừng làm như vậy. Nhỡ cậu ấy biết tao bày trò thì sẽ giận tao mất.”

“Giận thì giận. Tại sao
trong chuyện tình cảm với Việt mày luôn ở trong thế bị động nhỉ? Có phải mày vẫn
lo lắng không? Rõ ràng tâm tư mày không vui sao lại không dám nói thẳng với bạn
trai mình?”

“Tao… tao…”

“Không tao tao gì cả. Bây
giờ cầm điện thoại nhà tao bấm số đi để tao nói chuyện.”

Hạ Vũ cuối cùng cũng
nghe theo kế hoạch của Hạnh, bấm số nhà Việt, bật loa ngoài và hồi hộp chờ đợi
chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. Sau khi bố Việt chuyển máy cho Việt, Hạnh nhỏ nhẹ.

“Bạn có nhận ra giọng
mình không? Có biết mình là ai không?”

“Không!” Việt đáp, lạnh
lùng và ngắn gọn hệt như ngày nói chuyện với Hạ Vũ năm lớp 8. Hạ Vũ thấy vui
trong lòng khi Việt đối xử với người con gái khác cũng như vậy.

“Dù không biết mình
nhưng mình rất thích bạn. Chúng ta có thể gặp nhau không?”

Im lặng. Hạ Vũ nín thở
đợi câu trả lời của Việt.

“Được. Ở đâu? Bao giờ?”
Việt lên tiếng làm Hạ Vũ vô cùng đau đớn và thất vọng.

Hạnh cũng khá bất ngờ,
nhìn Hạ Vũ rồi mím môi nói tiếp: “Chủ nhật tuần sau, 8 giờ sáng ở cổng trường bạn.
Có bị trùng buổi học nào không?”

“Được. Không trùng. Vậy
nhé!” Việt nói xong thì dập máy.

Hạ Vũ trong lòng không
khỏi xót xa. Tại sao Việt lại có thể dễ dàng hẹn hò với những bạn gái xa lạ
không quen biết như vậy? Hạ Vũ là gì của Việt? Việt đang định làm gì? Muốn Hạ
Vũ phải đau khổ như thế nào nữa?

Hạnh lắc đầu: “Đấy, tao
chẳng biết nói thế nào nữa. Còn hơn mười ngày nữa, mày suy nghĩ cho kỹ những gì
cần nói rồi chủ nhật đến gặp cậu ta nói chuyện cho rõ ràng. Cứ như thế này mày
không học được đâu. Suốt ngày chỉ nghĩ ngợi lung tung."

Hạ Vũ không viết thư đều
đặn cho Việt nữa, tự nhiên con bé muốn dừng lại để xem phản ứng của Việt như thế
nào nhưng Việt cũng không hề gọi điện hay viết thư cho Hạ Vũ hỏi xem có chuyện
gì xảy ra không? Chẳng lẽ vô tình là tính cách của Việt nên cậu ấy không cần nhớ
rằng chính cậu ấy là người chủ động muốn Hạ Vũ làm bạn gái mình. Có người bạn
trai nào mà đối xử với bạn gái như vậy không?

Hạ Vũ nghĩ và bỗng
nhiên so sánh Việt với Thiên. Thiên quấn quýt và yêu Hạ Vũ biết bao nhiêu, ngày
nào cũng tìm cơ hội được gặp, gặp bao nhiêu lần cũng không đủ vậy mà Việt lại
hoàn toàn ngược lại.

Bây giờ thì Hạ Vũ đã hiểu
được cảm giác yêu một người và đau vì một người là như thế nào. Trước đây với
Trung, Thiên, Lâm, Chính, Hạ Vũ luôn là người chủ động và kiểm soát tốt tình cảm
của mình. Với Thiên thì cậu ấy quá đỗi dịu dàng và nhẫn nại với tính cách hay
thay đổi của Hạ Vũ nên đã làm cho Hạ Vũ được quá nuông chiều mà không hề nghĩ đến
cảm giác của người khác.

Cho đến lúc này, khi chấp
nhận làm bạn gái của Việt, Hạ Vũ biết mình đang chịu thiệt thòi, biết mình đang
bị tổn thương, thậm chí biết mình có thể đang bị lừa dối mà vẫn không thể dừng
lại được. Rõ ràng Việt không hề tâm lý, cậu ấy không biết cách làm Hạ Vũ vui,
không biết nhiều cách tạo nên sự lãng mạn, không biết chủ động nói chuyện. Thậm
chí không gặp nhau hơn một tháng Việt cũng không hề gọi điện hay viết thư trước
để hẹn gặp.

Có lần sau khi chia tay
Hạ Vũ, Việt còn không ngần ngại nói với Hạ Vũ rằng đừng gọi điện cho cậu ấy. Khi
nào có thời gian gặp cậu ấy sẽ hẹn gặp. Tính đến hôm nay là một tháng mười hai
ngày rồi không gặp nhau. Hạ Vũ nhớ Việt đến rơi nước mắt.

Hạ Vũ thầm nghĩ, mặc kệ
cho Việt gặp người con gái khác, mặ