
. Hạnh không thể tin nổi hét lên:
“Trời ơi, thật là bất
ngờ. Việt hẹn hò với mày kìa. Điều mày mơ đã thành sự thật kìa. Mày nói gì đi
chứ? Vui quá quên hết cả bạn bè như người vô hình ngồi phía sau rồi hả?”
“Tao, tao chẳng hiểu
chuyện gì nữa.” Hạ Vũ giọng run run.
Đột nhiên Hạnh nói với
giọng nghiêm túc: “Mày có đoán được tại sao Việt làm vậy không? Liệu có phải lại
là trò chơi của cậu ta? Liệu có phải là lời thách đố của ai đó? Liệu có phải
Thiên nhờ cậu ta, gửi gắm mày cho cậu ta? Mày nên hiểu mọi chuyện cho rõ ràng
trước khi quyết định việc gì đó. Tao rất lo cho mày.”
Đang vui trong lòng
nhưng câu nói của Hạnh làm Hạ Vũ đắn đo: “Ừ. Tao cũng không nghĩ ra vì sao Việt
làm vậy nữa. Hay là… chiều nay không nên gặp…”
“Phải gặp chứ… Gặp mới
biết và hỏi được mọi chuyện. Ý tao là mày đừng nên vui mừng hy vọng quá kẻo lại
thất vọng và chịu tổn thương. Cứ để mọi chuyện bình thường.”
Lời khuyên của Hạnh
cũng chỉ là lời khuyên. Khi một tình cảm đơn phương suốt năm năm trời được đền
đáp, dù chỉ là một cái hẹn không rõ đầu đuôi, không rõ nội dung nhưng với Hạ Vũ
là một sự kiện vô cùng trọng đại trong cuộc đời. Hồi hộp, lo lắng, vui mừng, hạnh
phúc… chưa bao giờ Hạ Vũ lại thấy mình có nhiều cảm giác trong người như lúc
này.
Hạ Vũ mang nhật ký ra
và viết ngay sự kiện này vào trong sổ, vẻ mặt tràn đầy niềm vui.
Trong bữa cơm trưa hôm ấy,
bố nhìn Hạ Vũ vừa cười vừa hỏi:
“Hạ Vũ, con có ăn cơm
đi không hả? Từ lúc đi học về đến giờ cứ như người trên cung trăng vậy!”
“Dạ, con mới ở cung
trăng về thật mà!” Hạ Vũ ngoác miệng cười với cả nhà.
Buổi chiều hôm nay với
Hạ Vũ thật đẹp, gió thổi nhẹ, nắng cũng như dịu dàng hơn. Đã bao lâu rồi Hạ Vũ
không cảm nhận được niềm vui như thế này. Đã bao lâu rồi Hạ Vũ mới có cảm giác
lâng lâng như ở trên mây, lơ lửng giữa bầu trời cao trong xanh và thăm thẳm…
Hạ Vũ đi học sớm hơn, rẽ
qua nhà Dũng và kể hết mọi chuyện với Dũng. Dũng ngạc nhiên không kém gì Hạnh:
“Cái gì, bà nói là thằng
Việt đi theo hẹn chiều nay gặp bà? Có nghe nhầm không vậy?”
“Không nhầm đâu, sự thật
đấy. Tôi chỉ sợ Việt đang bày trò trêu chọc tôi thôi, năm năm rồi cậu ấy có
nhìn tôi một cái nào đâu.” Giọng Hạ Vũ buồn bã.
“Sợ gì. Cậu ta giả vờ
thì bà giả vờ lại. Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cứ thế mà áp dụng.”
“Nhưng tôi thích cậu ấy
là thật lòng, làm sao giả vờ được.”
“Nếu vậy thì phải chấp
nhận rủi ro. Chấp nhận có thể sẽ xảy ra những chuyện đau lòng nếu gặp Việt. Bà
có còn muốn gặp nữa không?”
“Muốn.” Hạ Vũ gật đầu
quả quyết. “Nhưng không phải ở cổng trường mình, tôi vẫn chưa muốn bạn bè biết
chuyện. Ông gọi điện bảo Việt đợi ở cổng trường cũ cạnh hàng chú Tư được
không?”
“Được rồi, yên tâm! Tôi
sẽ bảo. Hy vọng là cậu ta sẽ đối xử tốt với bà, nếu có ý đồ gì đó, tôi nghĩ cậu
ta không tìm cách công khai đi theo sau bà đâu.” Dũng nói vài lời để Hạ Vũ yên
tâm.
Cả buổi học thể dục Hạ
Vũ cứ nhấp nha nhấp nhổm không yên, Thanh rất tò mò vì thái độ của Hạ Vũ nhưng
con bé vẫn chưa dám chắc mọi chuyện nên không dám nói với Thanh.
Cuối cùng thì buổi học
kết thúc, đúng 5 giờ chiều Hạ Vũ đạp xe về trường cũ đợi Việt. Thế nhưng đợi
mãi, đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng cậu ta đâu. Nghĩ lại ngày trước đã từng đứng
ở đây đợi Việt, đã từng khóc không biết bao nhiêu lần vì Việt, Hạ Vũ đau lòng
nhủ thầm: “Hóa ra cậu ta lại trêu mình!”.
Hạ Vũ không khóc, con
bé cắn chặt môi kiềm chế không để mình không bật khóc. Nhất định không được
khóc, xem như không có chuyện gì xảy ra và không được tỏ ra yếu đuối. Hạ Vũ lại
ra quán nét, tìm Đức để tâm sự.
Cơn
Mưa Nhỏ: Em không biết mình đã làm sai điều gì nữa. Chỉ có điều trái tim em đau
lắm. Em đã làm gì mà cậu ấy cứ đem em ra làm trò đùa như thế? Em đáng bị đối xử
vậy sao? Tim cậu ta là sắt đá hay là gì? Khi anh yêu một người, anh sẽ đối xử với
người ấy như thế nào?
Kẻ
Sầu Đời: Khi anh yêu một người, dù cho người ấy có yêu anh hay không thì anh sẽ
luôn lắng nghe người ấy. Người ấy vui thì anh vui, người ấy buồn thì anh buồn,
tâm trạng của người ấy thế nào tâm trạng anh như thế. Và một điều quan trọng
là, anh sẽ chẳng bao giờ làm người ấy khóc, chẳng bao giờ làm người ấy có cảm
giác đau lòng hay nghi ngờ tình cảm của anh. Anh cũng không mong người ấy phái
đáp lại anh, chỉ cần vẫn cảm nhận được người ấy, thế là đủ.
Cơn
Mưa Nhỏ: Anh nói hay thế. Giá mà Việt có thể nói với em câu đấy.
Kẻ
Sầu Đời: Có thể cậu ta đợi em ở chỗ hẹn. Có thể Dũng đã không kịp nhắn chỗ hẹn
mới với Việt. Em đừng nên bi quan. Em muốn như thế nào, cứ làm như em cảm nhận.
* * *
Trở về nhà với tâm trạng
không yên ổn. Hạ Vũ suy nghĩ mãi rồi quyết định viết một lá thư hỏi rõ lý do vì
sao Việt muốn gặp Hạ Vũ và hỏi về lý do lỡ hẹn. Hôm sau Hạ Vũ đi học sớm nhờ
Thành gửi đến cho Việt. Hạ Vũ hồi hộp đợi một lá thư khác được gửi về nhưng Thành
đã bảo không có một lá thư nào hết, Việt đọ