
ạnh về nhà.
Cách đây không lâu, khi
đang đứng ở cổng trường đợi Hạnh lấy xe, Hạ Vũ nhìn thấy bóng Việt lướt qua,
tim Hạ Vũ đã thắt lại và nhìn theo bóng dáng ấy cho đến khi khuất hẳn. Lâu lắm
rồi Hạ Vũ không gặp Việt, Hạ Vũ nghĩ mình đã quên hẳn hình bóng làm mình đau khổ
ấy nhưng không thể. Rõ ràng Việt vẫn còn ảnh hưởng rất lớn đến tâm trí con bé.
“Sao mày như chạy trốn
vậy Hạ Vũ? Đừng có như thế! Sao không vào trong đấy, nói chuyện cười đùa với mọi
người có phải tốt hơn bỏ chạy thế này không?”
Hạ Vũ khổ sở nói: “Tao
không làm được điều ấy. Nếu là cách đây một năm, Hạ Vũ có thể vui vẻ ngẩng cao
đầu, kiêu ngạo mà bước vào nhưng bây giờ tao không làm được. Tao không đủ can đảm,
tao sợ rất nhiều thứ…”
“Mày biết không? Có lẽ
tao nên nói cho mày biết là từ lúc mày xuất hiện đứng ở ngoài nói chuyện với
hai cô bạn thì Việt cứ nhìn mày suốt, không hề rời mắt.”
“Mày đang an ủi hay cố
tình làm tao vui vẻ đây?” Hạ Vũ không tin.
“Tao nói thật đấy! Nên
tao mới bảo sao mày không vào trong ngồi đối diện với mọi người. Có mấy khi mày
gặp được Việt đâu. Mày sẽ hối hận vì đã bỏ về đấy!”
“Mày nói vậy… có lẽ tao
hối hận thật rồi.” Hạ Vũ cười, cố nặn ra một nụ cười.
Câu chuyện của Hạ Vũ và
Hạnh dừng lại khi hai đứa về đến nhà. Hạ Vũ chạy vào phòng ngồi thẫn thờ một
lúc rồi hai hàng nước mắt tự nhiên lăn dài rên gò má. Hạ Vũ quả thật thấy hối hận
vì đã không vào, thấy xấu hổ vì bản thân mình ngày càng yếu đuối trước Thiên và
Việt. Hai con người đó đã làm Hạ Vũ trở thành người thiếu tự tin, thiếu can đảm
không giống như trước kia.
Quả nhiên Thiên gọi điện
hỏi về món quà. Hạ Vũ cười và nói đúng sự thật là đến mình còn không biết ý
nghĩa là gì, chỉ cần Thiên thích và ăn ngon là được. Vậy là câu chuyện của Hạ
Vũ và Thiên bắt đầu từ một quả xoài và thúc kết thúc bằng một quả dứa. Hạ Vũ bật
cười vì nghĩ ra điều đó.
* * *
Một tuần sau sinh nhật
Thiên, khi bắt đầu năm học mới, Hạ Vũ và Thanh vẫn được ngồi cùng nhau ở vị trí
cũ mà năm ngoái hai người ngồi. Đang ở trong tiết học thứ năm, đồng hồ cũng gần
chỉ hết giờ, giữa trưa mệt mỏi và đói bụng, Hạ Vũ uể oải gục đầu xuống bàn
trong khi cô giáo dạy Văn đang chấm bài kiểm tra mười lăm phút.
Đột nhiên Thanh lay Hạ
Vụ dậy, ghé tai nói nhỏ: “Hạ Vũ, kia có phải thằng Việt không? Hôm nay tao thấy
nó lượn qua lượn lại trước cổng trường mình mấy vòng rồi.”
Từ ô cửa sổ tầng ba, Hạ
Vũ ngồi phắt dậy nghiêng đầu nhìn ra. Là Việt, chính xác là Việt đang thong thả
đạp xe đi qua đi lại cổng trường con bé.
“Đúng, là cậu ta đấy,
lang thang ở đây làm gì không biết.”
“Gớm, mày chưa đeo kính
vào mà mắt tinh thật. Cứ hễ là Việt là mày mắt sáng như sao, tinh thần tỉnh
táo. Chắc cậu ta chờ Dũng và Thiên có chuyện gì đấy!”
“Thì mày bảo tao là Việt,
tao nhìn dáng quen quen nên nhận ra ngay thôi mà.”
“Này, tao hỏi nhé. Nếu
giờ thằng Việt nó bảo nó thích mày thì mày trả lời thế nào?”
“Ha ha… Chuyện đó không
xảy ra đâu. Mà nếu có xảy ra, van xin tao thích lại chắc tao đá cho vài cái
luôn.” Hạ Vũ khẽ cười vì câu hỏi của Thanh nên đáp bừa cho vui vẻ.
Hạ Vũ biết chứ, cái
ngày ấy sẽ không bao giờ xảy ra thì cứ bốc phét cho nó hoành tráng.
Ngay sau khi tan học, Hạ
Vũ cũng không thèm để ý xem có thấy Việt gặp Thiên và Dũng không mà lên xe cùng
Hạnh đi về nhà luôn. Đi được một đoạn đường, bỗng nhiên Hạnh ngồi phía sau, đập
đập vai Hạ Vũ hỏi nhỏ:
“Hạ Vũ, đằng sau tụi
mình hình như là bạn Việt mày thích đấy!”
Hạ Vũ giật bắn mình khẽ
quay đầu lại, trông thấy Việt thì hốt hoảng quay lên tiếp tục nhìn đường lái
xe. Việt ư? Cậu ta đi phía sau Hạ Vũ làm gì? Hạ Vũ kể lại chuyện nhìn thấy Việt
đi qua đi lại cổng trường và câu chuyện với Thanh cho Hạnh nghe. Hạnh cười lớn
tiếng:
“Hay là cậu ta cố tình
đợi mày? Cậu ta đang đi theo mày đấy!”
“Thôi, đừng vớ vẩn. Nhà
mình ở gần bệnh viện tỉnh, biết đâu cậu ta đến thăm người ốm.”
Hạ Vũ nói và ra sức đạp
xe nhanh hơn. Lâu nay chỉ mình Hạ Vũ đạp xe phía sau Việt, lâu nay chỉ là con
bé luôn ở đằng sau cậu ấy. Bây giờ đổi lại có chút không quen và không tin đây
là sự thật. Hạ Vũ cảm thấy có người cũng đang cố gắng đạp nhanh hơn để đuổi kịp
mình, chân tay con bé trở nên vô cùng luống cuống. Chẳng mấy mà Việt đã đuổi kịp
Hạ Vũ, lên cấp ba cậu ấy không còn đi cái xe đạp nhỏ mini kia nữa.
“Chiều nay Hạ Vũ có phải
học thêm môn gì không?” Việt đột ngột lên tiếng hỏi xem như không thấy Hạnh ngồi
phía sau cũng đang hết sức ngạc nhiên. Hạ Vũ ú ớ, nói không rõ lời:
“Sao lại hỏi vậy? Để..
để làm gì?”
“Mình muốn gặp mặt nói
chuyện riêng với Hạ Vũ.”
“Nói… nói gì… chúng ta
có chuyện gì để nói à? Mình học thể dục đến 5 giờ chiều.”
“Được, vậy 5 giờ chiều
mình sẽ đợi Hạ Vũ ở cổng trường chỗ học thể dục nhé!”
Việt nói rồi rất nhanh
xoay đầu xe lại đi ngược đường để về nhà. Hạ Vũ vẫn chưa hoàn hồn, thở dốc, tim
đập rất nhanh và mạnh