Disneyland 1972 Love the old s
Hạ Vũ Ngã Rồi Thì Đứng Dậy

Hạ Vũ Ngã Rồi Thì Đứng Dậy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322860

Bình chọn: 9.5.00/10/286 lượt.

iệt cứng ngắc ở phía trước, Hạ Vũ rối rít sửa
sai.

“Không! Đó là câu trả lời
của Việt hai năm trước với mình khi mình hỏi Việt câu tương tự. Nhưng nếu Việt
hỏi vậy thì câu trả lời của mình là… đồng ý. Dù mình vẫn chưa thể hiểu được vì
sao tự nhiên Việt lại có tình cảm với mình mà hẹn gặp.”

“Hạ Vũ… Hai người bạn
thân cùng thích một người sẽ không tốt phải không? Bây giờ Thiên cũng đã có Lan
rồi. Mình nghĩ mình sẽ không phải giấu điều gì nữa. Mình chưa bao giờ cảm thấy
ghét Hạ Vũ.”

Giọng
Việt nói rất nhỏ, nhỏ như một làn gió thổi nhẹ qua tai nhưng Hạ Vũ lại nghe rất
rõ từng câu, từng chữ. Trái tim nhỏ bé của Hạ Vũ nhảy liên tục trong lồng ngực,
cả người run run sau câu nói ấy. Phải chăng khi gặp Hạ Vũ ở sinh nhật Thiên, biết
Thiên đã có bạn gái mới nên Việt mới nhìn Hạ Vũ như Hạnh nói. Phải chăng những
lời Việt nói là thật, Việt cũng thích Hạ Vũ và phải đợi đến bây giờ mới dám
công khai. Đột nhiên nghĩ đến những chuyện đã xảy ra giữa Hạ Vũ với Thiên, với
Lâm và với Chính, Hạ Vũ thấy xấu hổ và đắng lòng vô cùng.

“Việt
này! Mình cũng không còn là Hạ Vũ của hai năm trước đâu. Mình có nhiều bí mật lắm,
có nhiều chuyện xấu lắm, có nhiều điểm không tốt lắm… Nếu Việt biết được chắc
chẳng còn quan tâm đến Hạ Vũ nữa đâu.”

“…
Là những chuyện gì mà nghe có vẻ nghiêm trọng thế?”

“Ngoài
Thiên ra mình còn có những bạn trai khác. Mình đã nghe thấy Thiên và bạn nói chuyện
về mình hôm mình với Thiên mới chia tay. Mình đã rất… rất hận hai người.”

“Chuyện
đấy… Thực ra là Thiên không phải như vậy đâu. Cậu ấy rất thật lòng với Hạ Vũ, giận
quá thì nói vậy. Còn mình đúng là đã hèn nhát nhường Hạ Vũ cho Thiên… Nhưng
mình nhận ra là, có lẽ tình cảm là thứ không thể chia sẻ và nhường nhịn được.
Thế nên, chúng ta quên hết quá khứ, bắt đầu từ bây giờ nhé!”

Việt
kéo tay Hạ Vũ lại ngồi sát gần vào cậu ta hơn. Khi hai bàn tay chạm nhau, khoảnh
khắc ấy với Hạ Vũ như bất động. Thế giới xung quanh Hạ Vũ và cả trái tim đang hồi
hộp kia cũng như đang dừng lại để cảm nhận cái chạm tay ấy.

Bao
nhiêu nhung nhớ, bao nhiêu chờ đợi, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu thù hận,
bao nhiêu cố chấp giờ đây tan biến hoàn toàn trong trái tim một cô gái mười bảy
tuổi. Tất cả chỉ còn đọng lại đó chính là tình yêu.

Tình
yêu đơn phương khi được đáp lại như bông hoa quỳnh nở vào giữa đêm. Bông hoa ấy
đã phải đợi cả một ngày dài, đợi khi tất cả mọi vạn vật đều đang say giấc nồng
thì mới bừng nở và tỏa hương ngây ngất. Bông hoa ấy đã phải đợi bóng đêm tràn đến
mới dám cựa mình khoe vóc dáng kiêu sa, đẹp đến rung động lòng người.

Chương
25.

Người ta bảo con người
khi say rượu và khi yêu thì chẳng thể giấu được ai. Sự thay đổi của Hạ Vũ chẳng
mấy chốc cũng bị đám bạn thân trong nhóm phát hiện. Ai cũng bất ngờ về chuyện
Việt và Hạ Vũ là một đôi, con bé cười đến đỏ mặt khi bị bạn bè trêu chọc.

Nhưng Thiên thì khác, cậu
ấy dường như biết trước việc này. Thiên chỉ khẽ cười và nói nhỏ: “Hạ Vũ, nhất định
phải hạnh phúc nhé!”

Hạ Vũ ngượng nghịu gật
đầu với Thiên. Cũng đúng thôi, dù sao Việt và Thiên cũng là bạn thân giống như
Hạ Vũ với Hạnh, họ chắc chắn không giấu nhau điều gì, thái độ của Thiên như biết
rõ mọi chuyện là điều hiển nhiên.

Hạ Vũ thích Việt, thậm
chí là yêu Việt. Nhưng từ bây giờ, Hạ Vũ muốn bắt đầu với Việt bằng một tình bạn.
Con bé và Việt học khác trường, lịch học thêm lại dày kín nên dĩ nhiên việc gặp
nhau sẽ khó khăn và Thành trở thành người đưa thư bất đắc dĩ.

Những lá thư Hạ Vũ và
Việt gửi cho nhau bao giờ cũng là một trang giấy trắng chia đôi, cả hai muốn
cùng nhau chia sẻ mọi việc. Hạ Vũ bắt đầu tìm hiểu về tất cả các sở thích từ nhỏ
nhất đến lớn nhất của Việt. Lạ thật, Hạ Vũ phát hiện ra dường như cả hai không
có một điểm tương đồng nào cả.

Có lần gặp nhau Hạ Vũ hỏi:
“Khi buồn bạn thường làm gì?”

“Mình thường đạp xe một
mình lang thang.”

“Mình cũng vậy. Dường
như đây là điểm chung duy nhất của chúng ta.”

“Nhưng bây giờ khi buồn thì mình lại không muốn
lang thang một mình nữa, mình muốn được đi cùng Hạ Vũ, có được không?” Việt hỏi.

Hạ Vũ bật cười sung sướng:
“Vậy là cuối cùng chúng ta vẫn không có điểm chung. Hai đứa mình sẽ từ bỏ một
điểm chung duy nhất ư?”

“Mình cho là vậy.” Việt
đáp rất chắc chắn.

Thỉnh thoảng ngoài thư
ra Hạ Vũ lại mua bánh ngọt hoặc đồ ăn nhẹ gửi Thành chuyển đến cho Việt vào những
hôm phải học năm tiết trên trường. Thành chép miệng:

“Tôi chả thấy thằng Việt
có điểm nào tốt để bà thích như vậy cả. Nếu bà biết chuyện cậu ta thì có lẽ bà
sẽ hết yêu nổi.”

“Chuyện gì?” Hạ Vũ ngạc
nhiên.

“Bà biết gì về Việt
ngoài mấy cái sở thích vớ vẩn viết cùng nhau trong giấy. Tôi không cố ý đọc mà
chính Việt cho tôi đọc đấy. Tốt nhất bà nên tìm hiểu kỹ đi không rồi vỡ mộng.
Tôi chỉ có thể nói và giúp bà đến thế này thôi. Bà là đồ si tình ngu ngốc.”

Thành rõ ràng đang muốn
nói điều gì đó với Hạ Vũ rồi lại như m