
c thư của Hạ Vũ xong cũng không nói
hay chuyển lời gì.
Hạ Vũ đau lòng hỏi Hạnh:
“Bây giờ nên làm thế nào? Tao lại làm sai cái gì rồi? Xem như không có chuyện
gì xảy ra hay là phải hỏi cho rõ ràng mọi chuyện đây?”
“Tại sao cứ phải là bỏ
qua hay là đi đến cùng. Sao mày không làm theo những gì trái tim mày mách bảo.
Trái tim mày muốn gì?” Hạnh nói cứ y như Đức đã nói.
“Tao muốn gặp Việt,
nghe cậu ấy nói vì sao muốn hẹn gặp tao.”
“Được! Vậy giờ tao với
mày qua nhà cậu ấy. Tao sẽ gọi cậu ấy ra cho mày gặp.”
Hạnh nói và kéo Hạ Vũ
lên xe đi thẳng đến nhà Việt. Thế nhưng gần đến nơi thì mọi sự quyết tâm của Hạ
Vũ lại trôi đi đâu mất. Hạ Vũ bối rối không biết nên làm thế nào mà buông ra một
câu:
“Thôi, về đi. Đây sẽ lần
cuối cùng tao đi qua con đường này.”
“Chắc chắn chứ? Buông
là buông cho bằng hết nghe chưa? Nếu không bây giờ tao hét ầm lên gọi cậu ta ra
cho mày gặp, muốn đánh muốn mắng gì thì làm nhé!”
“Tao cũng muốn tát Việt
lắm, tát cho bõ những ngày tháng tao buồn vì cậu ta, nhưng chắc chẳng bao giờ
tao làm được.”
Hạ Vũ chua chát nói. Cả
hai đang quay đầu xe lại để về thì không hiểu vì sao Việt ở trong nhà đi ra và
nhìn thấy. Ngay lập tức mắt Việt sáng lên và gọi to: “Hạ Vũ, là bạn hả?”
Hạ Vũ giật bắn mình,
quay đầu lại thấy Việt đang mặc quần ngố, áo phông trông rất lạ mắt. Hạnh dừng
xe lại để Hạ Vũ đứng xuống, cố ý cho xe lên vỉa hè và đứng tách hẳn ra một chỗ
khi Việt tiến về phía Hạ Vũ để nói chuyện.
“Bạn qua tìm mình à?
Hôm trước mình đợi bạn ở cổng trường mãi hóa ra bạn đổi địa điểm. Dũng có gọi
điện đến nhưng lúc ấy mình đi học thêm rồi, bố mình hôm qua mới nói là Dũng gọi,
sáng nay lại nhận được thư của bạn nên mình mới biết chuyện.”
“Bạn… bạn cũng đã đợi
mình?” Hạ Vũ ngượng ngùng hỏi, bao nhiêu tự tin bay đi sạch sẽ. Lần đầu tiên Việt
nói với Hạ Vũ một câu dài như thế.
“Mình định mai nhờ
Thành chuyển thư cho bạn nhưng gặp bạn rồi. Chúng ta hẹn lại nhé. Chiều mai học
thêm xong 5 giờ gặp nhau được không? Mình sẽ đợi bạn ở cổng trường cấp hai nếu
bạn muốn.”
“Được.” Hạ Vũ sung sướng
trong lòng. “Nhất định ngày mai không được lỡ hẹn.”
Có nằm mơ Hạ Vũ cũng
không nghĩ là Việt lại chủ động hẹn con bé một lần nữa. Hạnh và Đức nói đúng,
khi làm theo những gì trái tim mách bảo, dù kết quả là vui hay buồn thì ta cũng
sẽ không phải hối hận vì đã không làm theo điều ta muốn. Hạ Vũ đã có được điều
mình ao ước bấy lâu nay, dù chẳng có gì là chắc chắn vì Việt chưa hề bày tỏ
tình cảm gì với Hạ Vũ nhưng như thế cũng là quá đủ để Hạ Vũ cười suốt cả ngày
như một kẻ điên.
Hạ Vũ đạp xe đến cổng
trường cấp hai như đã hẹn, lơ ngơ nhìn xung quanh vì không thấy ai. Cảm giác lo
lắng bắt đầu ập đến thì Việt từ trong hàng chú Tư đi ra, từ xa nhìn Việt trong
chiếc quần bò và áo phông màu đen trông thật nổi bật và đẹp trai. Hạ Vũ ngẩn
người ra ngắm Việt cho đến khi Việt đã lại gần cười rất tươi với con bé.
“Mình gửi xe ở chỗ chú
Tư rồi, chúng ta đi lượn chung một xe nhá?”
“Ơ… À… Được được. Thế…
thế bạn chở mình hay là…?”
“Tất nhiên là mình chở
rồi. Mình sẽ chở bạn đi vòng quanh thành phố.”
Việt rất tự nhiên nắm lấy
tay lái xe của Hạ Vũ, khẽ đẩy Hạ Vũ vòng ra phía sau. Đợi Hạ Vũ lên xe bám nhẹ
tay vào yên thì Việt mới bắt đầu cho xe di chuyển. Từ ngày chia tay Thiên, bây
giờ Hạ Vũ mới ngồi sau xe đạp của một cậu con trai khác, và người đó chính là Việt,
là người mà con bé thầm thương trộm nhớ suốt từ hồi mười hai tuổi đến giờ. Còn
gì hạnh phúc hơn nữa. Hạ Vũ tủm tỉm cười suốt đoạn đường đi.
“Hôm qua Hạ Vũ đến nhà
mình rất ngạc nhiên đấy!”
“Thì cái hôm Việt đi
theo sau mình, mình cũng ngạc nhiên không kém.”
“Mình phải cố gắng lắm
mới dám đi sau và lên bắt chuyện hẹn với Hạ Vũ.”
“Mình cũng cố gắng lắm
mới dám vòng xe ở nhà bạn, cũng đã định quay về rồi. Mình không hiểu vì sao Việt
muốn gặp mình?”
“Chuyện này…” Việt đột
nhiên lúng túng, vì ngồi phía sau nên Hạ Vũ không thể nhìn thấy nét mặt của Việt
để phán đoán.
“Bạn cứ nói rõ đi. Mình
chuẩn bị tâm lý cho mọi tình huống rồi.” Giọng Hạ Vũ run run.
“Hạ Vũ có còn tình cảm
gì với mình không? Có thể tha lỗi cho cách cư xử của mình suốt những năm qua mà
đồng ý làm bạn gái mình không? Chúng ta bắt đầu từ bây giờ.”
Việt nói rất nhanh làm
Hạ Vũ ngỡ ngàng chưa kịp định thần để trả lời cho những câu hỏi của Việt. Hạ Vũ
chỉ cảm thấy toàn thân mình nhẹ bẫng như đang trôi bồng bềnh trên mặt biển. Ánh
nắng cuối ngày đang trải dài hai cái bóng cùng chiếc xe đạp đổ trên mặt đường
nhìn thật đáng yêu.
“Hạ Vũ, chúng ta hẹn hò
được không?” Việt nhắc lại câu hỏi khi thấy Hạ Vũ im lặng.
Hạ Vũ bừng tỉnh buột miệng:
“Không!”
Hạ Vũ nghĩ đến quá khứ,
khi mà Hạ Vũ đã lấy hết can đảm hỏi thẳng Việt có tình cảm gì với mình không
thì Việt đã trả lời không nên con bé buột miệng. Rồi như nhận ra mình vừa nói một
điều tai hại, lại thấy cơ thể V