pacman, rainbows, and roller s
Hạ Vũ Ngã Rồi Thì Đứng Dậy

Hạ Vũ Ngã Rồi Thì Đứng Dậy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 322750

Bình chọn: 9.5.00/10/275 lượt.

húng ta không
hợp nhau và để bạn tự cảm nhận tự từ bỏ. Sao đến bây giờ bạn vẫn cố chấp như vậy?”

Tai Hạ Vũ như ù đi, con
bé lắc mạnh đầu và nước mắt bắt đầu rơi.

“Ý Việt là bạn hẹn gặp
mình chỉ vì thương hại mình, muốn mình quên hết tất cả về bạn, muốn mình vỡ mộng
nên sau khi hẹn hò mới đối xử với mình như vậy? Bạn… sao bạn dám.”

Hạ Vũ không kìm chế được
nữa, con bé bắt đầu nức nở và đấm mạnh tay vào ngực Việt. Vừa đấm vừa khóc nói:

“Sao lại đối xử với
mình như thế? Nếu không thích mình thì sao lại phải để cho mình có được cảm giác
quan tâm rồi nhẫn tâm vứt bỏ. Bạn xem mình là loại người gì… hả, hả , hả?” Mỗi
một chữ “hả” Hạ Vũ lại đấm Việt một cái rất mạnh, Việt ngồi im và không có phản
kháng gì. Đợi Hạ Vũ bình tĩnh lại, Việt mới nói:

“Hạ Vũ, mình cũng thích
bạn. Cũng muốn cho chúng ta cơ hội. Nhưng bạn biết đấy, chúng ta quá khác nhau,
vả lại mình sợ tình cảm của bạn dành cho mình nhiều quá, mình không thể nhận nổi.
Mình không tốt như bạn đã nghĩ đâu. Ở trên trường mình có rất nhiều bạn gái, chẳng
phải Hạ Vũ nghi ngờ và nhờ Hạnh hỏi không đúng sao?”

“Bạn… bạn đoán ra được?”
Hạ Vũ giật mình.

“Mình đã nghe thấy giọng
Hạnh hôm đến dự sinh nhật Thiên rồi. Mình chỉ muốn nói là nếu Hạ Vũ cảm thấy chịu
đựng được mình thì chúng ta sẽ tiếp tục, nếu không thì có thể dừng lại.”

“Bạn giận mình nên mới
nói những câu vừa rồi phải không?” Hạ Vũ hy vọng Việt nói là đúng, nhưng Việt
phủ nhận.

“Mình không giận gì cả.
Mình để Hạ Vũ tự quyết định. Sắp tới mình ôn thi quốc gia nên càng ngày càng ít
thời gian gặp nhau. Hạ Vũ vẫn chấp nhận là bạn gái của mình thì sẽ phải chịu
thiệt thòi.”

Hạ Vũ vốn là người ngốc
nghếch trong chuyện tình cảm, Hạ Vũ hiểu rất rõ ý tứ của Việt nhưng con bé gạt
phăng đi tự dối lừa lòng mình để tiếp tục duy trì mối quan hệ mới được bắt đầu
này. Hạ Vũ yêu Việt, không muốn rời xa Việt, chỉ cần thỉnh thoảng gặp nhau, chỉ
cần vẫn là bạn gái của cậu ấy. Chỉ cần có vậy thôi mặc kệ ai mắng Hạ Vũ là ngu
ngốc hay là gì đi chăng nữa.

Dũng và Hạnh là hai người
rất tức giận về chuyện này và cật lực phản đối việc Hạ Vũ tiếp tục duy trì mối
quan hệ lỏng lẻo này. Nhưng trong trái tim cố chấp của Hạ Vũ, con bé không muốn
nhìn thấy sự thương hại của người khác. Đặc biệt là Thiên, bây giờ Thiên và Lan
đang rất hạnh phúc bên nhau thì nhất định không để Thiên biết được Hạ Vũ đã thất
bại trước Việt như thế nào.

* * *

Cơn
Mưa Nhỏ: Anh nói xem, ai cũng bảo em ngu ngốc. Em phải làm thế nào bây giờ?

Hạ Vũ kể hết mọi chuyện
với Đức. Hình như chỉ khi có chuyện buồn hay cần một lời khuyên Hạ Vũ mới nhớ
ra mình còn người bạn lớn hơn tuổi này.

Kẻ
Sầu Đời: Trong chuyện tình cảm thì anh không thể cho em đáp án chính xác như chỉ
cho em học Toán, Lý, Hóa được. Về cơ bản tình cảm con người rất đa dạng và biến
hóa. Có thể với người khác em là ngu ngốc, với anh em lại là cô bé si tình đến
khờ dại. Trong mắt một ai khác nữa em là đứa mù quáng và thiếu sáng suốt. Nhưng
quan trọng là em, em nghĩ mình thế nào? Em có vui vẻ chấp nhận quyết định của
mình không?

Cơn
Mưa Nhỏ: Em không biết, em rất buồn và chẳng hề vui vẻ gì. Rõ ràng khi ở cùng
Việt đáng ra em phải là người hạnh phúc nhất, nhưng lòng em cứ như bị ai đó cắt
ra, đau nhói và khó chịu lắm.

Kẻ
Sầu Đời: Đấy, chính là em nên dựa vào cảm giác của bản thân mà đưa ra quyết định.
Người khác tuy tỏ ra sáng suốt nhưng thế nào cũng chỉ là người ngoài cuộc. Anh
nghĩ là sớm thôi em sẽ nghĩ thông mọi chuyện để tập trung học tập.

Suốt những ngày sau đó
Việt không hề viết thư trả lời lại và cũng không gọi điện hay nhận điện thoại của
Hạ Vũ mà chỉ nhờ Thành chuyển lời là bận học. Hạ Vũ không thể nào thôi nghĩ về
Việt, về những gì Việt đã nói và những hành động gần đây của cậu ấy đang cố
tình tránh né con bé.

Noel, tết dương lịch rồi
đến tết âm lịch Việt vẫn hoàn toàn im lặng, không một lời nhắn gửi hay quà tặng.
Hạ Vũ đã chấp nhận nên nhẫn nại chờ đợi, cũng không tìm cách gặp lại Việt. Dần
dần Hạ Vũ bắt đầu nhận ra mình không còn nhớ Việt nhiều như trước kia nữa.
Không còn khóc mỗi đêm nghĩ đến Việt, không còn quan tâm để ý đến những lời bạn
bè nói vào nói ra nữa. Mọi cảm xúc của Hạ Vũ dường như bị phong bế và trở nên
chai sạn, thỉnh thoảng lại trở mình nhức nhối.

Mới mười bảy tuổi thôi
nhưng Hạ Vũ đã nhận ra tình yêu mà Hạ Vũ dành cho Việt chẳng qua cũng chỉ là một
trò chơi qua đường mà Việt muốn chơi cùng con bé. Không phải cứ trao đi một
tình yêu chân thật thì chúng ta sẽ nhận lại được y như thế. Đôi khi cái chúng
ta nhận lại chính là sự giả dối, là lòng thương hại hoặc là vì những toan tính
tầm thường.

Hạ Vũ quyết định viết
cho Việt một lá thư trước kỳ nghỉ tết Nguyên Đán dài ngày và nhờ Thành chuyển đến.

“Việt
thân!


lẽ lá thư này không phải là điều bạn ngạc nhiên vì nó đã nằm trong sự sắp đặt
và tính toán đã lâu. Bạn biết đấy, mình là người rất giỏi sắp xếp và tính toán
các tình tiết c