
.
Tôi không còn hơi sức mà vùng vẫy, chỉ nghiêm mặt ra lệnh: Bỏ tớ xuống!
- Đến cửa lớp sẽ bỏ. – Nhật không chịu thua.
Tôi không nói nhiều, kề miệng vào cổ Nhật, nhiệt tình há ra cắn một cái, giữ chặt không nhả.
Bị đau, Nhật vẫn không thả tôi xuống, chỉ chạy nhanh hơn cho mau đến lớp tôi.
Khi tôi được Minh Nhật thả xuống cũng chính là lúc đã đứng trước cửa
lớp. Vì đã trễ, học sinh trong lớp gần như đầy đủ, toàn bộ cảnh tượng
đều được mọi người nhìn thấy.
Tôi bất giác như người làm điều gì sai trái, mắt nhìn vế phía Ngạo Quân để quan sát. Cậu ấy cũng đang nhìn tôi bằng ánh mắt nguy hiểm, gương mặt lạnh đi mấy phần, hai quai hàm bạnh
ra vì nghiến răng. Thình lình, Quân đạp đổ chiếc bàn học của mình sau đó đi thẳng về phía cửa lớp. Ngang qua tôi, cậu ấy không nhìn nấy một cái, chỉ huých mạnh vai Nhật sau đó bỏ đi mất dạng.
Quân đi khỏi, Nhật bật cười thành tiếng.
Tôi lừ mắt nhìn cậu ấy.
- Lại ghen, lại ghen nữa rồi!
- Đừng có đùa kiểu đó nữa! – Cả giọng nói và gương mặt tôi đều lạnh đi
vài phần. Nhật làm như thế chính là để trả thù Ngạo Quân vì hôm trước
đẩy cậu ấy vào lan can. Xem ra tâm tư của cả hai chúng tôi đều đã bị
Nhật nhìn rõ.
Bỏ qua thái độ của tôi, cậu ấy nghiêng người, ghé sát
miệng vào tai tôi mà nói: Tình yêu của anh em không cùng huyết thống.
Cậu làm tớ muốn viết truyện đấy.
Tôi đột nhiên nổi giận trong lòng, đẩy mạnh Nhật ra, bỏ luôn vào lớp. Nhưng trước đó tôi vẫn kịp nhìn thấy ánh mắt Nhật, có một chút bi thương, một chút nuối tiếc và cả ấm ức.
Lúc này, tôi đột nhiên nhận ra, cậu ta không những dùng tôi để chọc tức
Quân, mà còn dùng chuyện này để thăm dò xem tình cảm của tôi thế nào.
Cả buổi học, Ngạo Quân không quay về lớp. Còn tôi, cả buổi dù cố bắt
bản thân tập trung thì thỉnh thoảng đầu óc vẫn tự hỏi cậu ấy đang ở đâu.
*
Một chủ nhật nữa lại đến, tôi khó chịu mang vác cơ thể đến nhà thi đấu
để tập luyện ngày cuối trước khi đi vào buổi duyệt. Hôm nay ngoài đội
chúng tôi và cô tổng phụ trách ra thì còn có Minh Nhật cùng với chiếc
máy quay trên tay. Vì là con cưng của Đông Anh nên việc có mặt ở đây
không những không gây khó chịu mà cậu ấy còn làm cô tổng phụ trách phấn
chấn hẳn lên.
Chúng tôi bắt đầu ôn lại động tác sau đó ghép nhạc,
tập trung chú ý tiết tấu để đều nhau. Cô tổng phụ trách vẫn như lần
trước, chăm chú vào cuốn tạp chí, thỉnh thoảng ngẩng mặt lên nhìn một
cái. Về phần Nhật, cậu ấy giữ im lặng và đứng quay phim.
Gần đến giờ ăn trưa, Nhật rời khỏi nhà thi đấu, không lâu sau thì trở lại với túi
đồ ăn và thức uống cho cả đội. Với cử chỉ này, cậu ấy càng được lòng cô
tổng phụ trách và các bạn trong đội hơn. Riêng tôi thì không thích chút
nào. Ít nhất thì nếu đi ăn chúng tôi còn được nghỉ đến lúc một giờ, còn
ăn tại chỗ thỉ mười hai rưỡi đã bị bắt tập tiếp.
Tập đến ba giờ,
Nhật chào cô và chào mọi người để về đi học thêm. Cậu ấy giỏi như thế mà tại sao còn phải học thêm nhỉ? Chẳng bù cho tôi, từ bé đến lớn, trường
dạy cái gì học cái đó, thời gian còn lại lười biếng thong dong cùng Thế
Anh và ba người bạn của mình. Hồi đó mang tiếng là Thế Anh dạy kèm tôi,
nhưng thật ra chỉ là giao bài tập về những kiến thức tôi đã học để làm
đi làm lại cho nhuyễn, nắm rõ công thức và thuộc bài hơn, còn kiến thức
mới thì tuyệt đối không mớm trước bao giờ.
Buổi tập kết thúc sớm
trong sự cầu nguyện âm thầm của tôi. Quả thật nhảy nhót là cái mà tôi
không mê nổi. Xem người ta nhảy thì rất đẹp, rất mê mẩn, nhưng mà tự bản thân làm thì rất mệt, rất thê thảm. Trước khi về, cô tổng phụ trách dặn dò chiều thứ năm sẽ duyệt, sau đó bảo mọi người nhớ ôn lại, đừng để
quên động tác. Những bạn kia không biết thế nào chứ riêng tôi, cái bài
nhảy mất sức này ám ảnh đến mức chẳng quên được đâu.
Khi tôi về
phòng thì Tường vẫn chưa về, sáng nay lúc tôi đi cậu ấy có nói hôm nay
sẽ về nhà thăm mẹ như lúc em gái mình còn sống. Thật là tốt quá! Tôi
đang mệt nên vội vàng nằm xuống giường, tay chân để ra bốn phía rất
thoải mái. Có Tường ở phòng thì tôi đâu thể thế này. Kể ra cũng bất tiện thật, nhưng đổi lại bí mật đi làm của tôi không gặp nguy hiểm.
Tôi thiếp đi một lúc vì mệt, giật mình dậy đã là năm giờ chiều, vội vàng tắm rửa, ăn tối sau đó đến chỗ làm.
Tối Chủ Nhật khách rất đông, nhưng chủ yếu đến khá sớm, tầm chín giờ là không còn khách mới nữa. Chúng tôi vất vả vài tiếng đầu, sau đó thảnh
thơi đứng bên ngoài, nếu khách không gọi thêm gì thì phục vụ có thể nhàn rồi nghe nhạc, xem khiêu vũ.
Đang đứng cạnh chậu cây cảnh ở góc
trong cùng, điện thoại tôi nhận cuộc gọi từ Minh Nhật. Ở đây ồn thế này, nghe máy thể nào cũng bị hỏi là đang ở đâu, vì thế tôi quyết định không nghe. Nhật gọi cho tôi thêm hai cuộc nữa, sau đó đành bất lực nhắn tin: “Cậu có dùng Facebook không?”
Mạng xã hội Facebook từ lâu đã là một phần sinh mạng của phần lới giới trẻ, tiếc là tôi thuộc phần nhỏ còn
lại. Không nhìn bàn phím, tôi nh