Snack's 1967
Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324051

Bình chọn: 9.5.00/10/405 lượt.


lại cậu ấy được.

- Cậu phải thuộc về tớ! – Tường gằn giọng.

- Nếu thế thì cậu phải tỏ tình và theo đuổi tớ chứ. – Tôi cố đùa dù lòng đang run lên.

- Không cần! Chỉ cần làm cơ thể cậu thuộc về tớ là được. – Gương mặt
xinh đẹp của Tường lúc này trở nên gian trá đến không tưởng, khóe môi
lưu luyến nụ cười nửa miệng, ánh mắt đục ngầu vì dục vọng.

Hàng cúc áo của tôi bị Tường thô bạo giật đứt, ngay sau đó bàn tay nhanh nhẹ không chế tay tôi, tay còn lại bịt miệng tôi.

Tôi chưa kịp định thần để vùng vẫy thì mơ hồ nghe thấy tiếng cửa bị đạp tung, ngay sau đó, Ngạo Quân xuất hiện như thiên thần hộ mệnh, lôi
Tường ra khỏi người tôi.

Bên tay tôi là tiếng xô xát mạnh mẽ, nhưng tôi không thể ngồi dậy, cũng không thể lên tiếng can ngăn, cả người chỉ biết run rẩy vô lực, nước mắt cứ thế trào ra không thể kiểm soát.

Không lâu sau, tôi thấy Quân đến gần mình, dùng chiếc áo khoác của anh quàng lên người tôi, vòng tay ôm lấy tôi vào lòng.

- Không sao đâu, anh ở đây! – Ghé miệng vào tai tôi, Quân thì thào, vỗ vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi.

Dù đã cảm nhận được sự an toàn, tôi vẫn nấc lên thành tiếng, không thể kiểm soát cảm xúc của mình.

- Anh ở đây! – Quân cứ thế thì thào vào tai tôi ba từ ấy cho đến khi tôi bình tâm trở lại.

Khi có thể ngừng khóc, tôi đưa ánh mắt không cảm xúc nhìn Tường đang bị Quân trói vào ghế. Cậu ta không vùng vẫy, cũng không chửi bới, gương
mặt lạnh đến mức có thể đông chết người khác.

- Làm sao anh biết mà đến? – Tôi không kìm được, ngước lên nhìn gương mặt trong trẻo của Quân.

Không trả lời tôi, anh với tay lấy ra một thiết bị rất nhỏ đặt ngay trong cái khe giữa nệm và thành giường.

- Cái này là máy nghe trộm. – Quân giải đáp thắc mắc trong lòng tôi.

- Anh đặt nó từ khi nào? – Tôi kinh ngạc, không kìm được mà liếc nhìn
qua Tường. Nét mặt cậu ta lúc này rất khó coi, con mắt mở lớn phẫn nộ.

- Từ hôm đầu tiên, lúc quay lại đây vào buổi chiều. – Xem như Tường
không tồn tại, Quân cúi đầu, tập trung ánh mắt vào tôi, giọng nói dù
không ngọt ngào nhưng rất nhẹ nhàng.

- Làm sao anh biết trước mọi chuyện mà đặt máy nghe trộm? – Tôi lúc này không phải ngạc nhiên nữa mà là mù mịt.

- Con trai vốn rất nhạy cảm với những cô gái đẹp. – Trong đáy mắt Quân
có nét cười. Vậy tức là vì anh không có cảm giác gì với Tường, nên nhận
ra đó không phải con gái. Tinh ý thật đấy!

Không nhận được câu hỏi nào từ tôi nữa, Quân quay sang nhìn Tường, nét mặt cả hai đều đanh cứng lại.

- Cái này còn có chức năng thu âm. – Không cần dài dòng, người tinh ý nghe là biết đây là một lời đe dọa.

- Mày muốn gì? – Giọng Tường rất lạnh.

- Cuốn gói khỏi trường! – Giọng Quân cũng lạnh không kém.

- Được! – Tường làm gì còn sự lựa chọn nào khác.

Tôi phải công nhận Quân thông minh. Ngay từ đầu biết tôi ở cùng phòng
với một thằng con trai, lại không tỏ thái độ gì, cũng không vạch trần
hay tách tôi ra, về điều này, tôi nghĩ Quân đã lường trước việc Tường
biết chuyện bí mật đi làm của tôi. Nếu tố cáo giới tính thật của Tường,
tôi cũng sẽ gặp chuyện. Nhưng bây giờ đã có đoạn ghi âm Tường quấy rối
tôi, điều này liên quan điến pháp luận, cậu ta sẽ phải im lặng biến khỏi đây.

Lúc này, tôi có chút cảm thấy may mắn vì Quân yêu mình. Với
cái đầu của anh, sự lạnh lùng và tính toán đó, nếu mang ra trả thù tôi
vì đã từng lừa dối anh, tôi nghĩ kết cục của mình sẽ rất thê thảm.

*

Tường rời khỏi trường ngay vào sáng hôm sau, còn tôi thì bị Quân kiên
quyết mang về nhà, dứt khoát không cho ở lại ký túc xá thêm một ngày nào nữa.

- Nhưng bà Hạnh đã biết em lừa bà ấy. – Tôi giả vờ thắc mắc khi cả hai ngồi trên xe.

- Anh sẽ xin bà ấy cho em ở lại. – Quân nắm lấy bàn tay lành lặn của tôi, siết nhẹ.

Tại sao một con người lạnh lùng như anh lại biết cách làm người khác
cảm động đến thế này? Anh kiêu ngạo như thế, khí chất hơn người như thế, vậy mà lại vì tôi xin xỏ người mẹ kế anh không ưa. Quả thật làm người
khác có muốn ngừng yêu cũng không được mà.

Dạo gần đây, tôi cảm thấy mình trở thành đứa mau nước mắt một cách ngớ ngẩn. Lúc này mắt tôi đã
nóng ran, dám chắc cũng đỏ lên rồi. Để bản thân ngừng cảm động như đứa
mít ướt, tôi chuyển chủ đề: Làm sao anh biết chắc Tường sẽ giở trò với
em?

- Anh là con trai. Với lại anh phải bảo vệ người yêu của anh nên cần đề phòng. – Ngạo Quân xoay hẳn người qua, mắt nhìn thẳng vào mắt
tôi, vẻ mặt thật quá gian tà.

- Ai là người yêu anh? Em còn chưa nói đồng ý. – Tôi nheo mắt.

- Em đã đáp lại nụ hôn của anh. – Quân rất bình thản.

Tôi nghẹn lời, không thể chối cãi được mình đã đắm chìm trong nụ hôn ấy đến mức lúc này nghĩ lại còn muốn thử một lần nữa. Vả lải, hôm qua, khi gặp chuyện, tôi chỉ nghĩ đến Quân mà thôi, và anh đã xuất hiện như mọi
khi vẫn thế. Vào chính lúc ấy, tôi biết mình thuộc về anh.

Thấy tôi lừ mắt, anh tiế