
p lời: Thật ra ban đầu anh chỉ là đề phòng thôi, nhưng sau khi điều tra kỹ thì chắc chắn.
Tôi chau mày khó hiểu.
- Thằng đó hai lăm tuổi rồi, là con trai của một ông lớn làm chính trị, nhà giàu có, lại quyền lực. Đây không phải lần đầu tiên nó giả gái để
tiếp cận nữ sinh. Trước đó có rất nhiều nạn nhân của nó, nhưng không ai
dám kiện vì nhà nó mạnh quá.
Trời đất, bệnh hoạn đến cái mức đó
sao? Nghĩ đến việc mình đã may mắn an toàn một thời gian trước đó, tôi
thật cảm kích ông trời vô cùng.
- Em rốt cuộc là vô tình ngu hay lúc nào cũng ngu? – Quân nghiêm khắc nhìn tôi.
- Tại nhìn giống con gái quá. – Tôi biết rõ anh đang muốn hỏi về việc
sống chung mà không phát hiện ra giới tính thật của Tường. Về cái lí do
Tường đưa ra để được ở lại, tôi giấu nhẹm, quyết không nói ra, vì nói ra rồi càng thấy rõ cái ngu của mình.
Im lặng một lúc để không bị anh
la, tôi không chịu được lại hỏi: Làm sao anh có thể hành động nhanh như
thế được? Đặt mua đồ nghe lén, rồi điều tra nữa. – Anh nói đặt vào hôm
đầu tiên, lúc buổi chiều quay lại phòng tôi, thì tức là anh chỉ mua máy
nghe lén đó trong vòng một tiếng khi đi ăn trưa.
- Cái đó anh mua
lâu rồi, ngày xưa định dùng để nghe lén mã số két sắt của ba. – Anh trả
lời tỉnh bơ, tôi nghe xong sửng sốt. Lúc này tôi mới nhận ra, tôi không
hề biết gì về quá khứ của anh.
Xe cuối cùng cũng đến nhà, Quân bế
tôi xuống trong ánh mắt ngạc nhiên của gia nhân, phân phó người mang
hành lí vào, sau đó mang tôi về căn phòng đối diện phòng anh.
Ngày Nhà Giáo Việt Nam đến trong sự mong đợi của tất cả các học sinh vì được nghỉ học hai ngày, buổi tối còn có văn nghệ rất náo nhiệt.
Quân mua về cho tôi một chiếc xe lăn, đưa tôi đến trường để xem văn nghệ dù tôi không hề yêu cầu anh đưa đi.
Trường hôm nay rất đông vì có thêm những học sinh trường khác đến xem
bởi năm nào văn nghệ cũng hoành tráng. Sân khấu được làm ngoài trời, tại sân cỏ đa năng phía sau trường. Mới nhìn qua, tôi quả thật còn tưởng
mình đang đi xem một buổi ca nhạc do những ca sỹ nổi tiếng biểu diễn vì
sân khấu quá hoành tráng, công phu, đèn đóm lộng lẫy, sa hoa.
Sân
cỏ càng lúc càng đông, Quân không thể đẩy tôi ngồi trên xe nữa nên mang
xe vô phòng bảo vệ gửi, còn tôi thì anh cõng trên vai. Càng đến gần sân
khấu, nơi nhiều người tụ tập, vành tai tôi càng nóng bừng lên vì biết
mọi người đang chỉ mình mà bàn tán. Nhưng quả thật, trong lòng tôi đang
rất hạnh phúc, cũng rất vênh váo. Có nhìn thấy người con trai tuấn tú,
chu đáo này không? Đó là chàng trai của tôi đó.
Buổi diễn văn nghệ
bắt đầu, theo như cô tổng phụ trách nói thì đội nhảy sẽ diễn khai mạc,
duyệt chỉ là trên hình thức, nhưng tôi không hề thấy tiết mục của đội
đâu, thay vào đó là một đội nhảy khác.
Đúng lúc đang chăm chú xem, vai tôi chợt có một bàn tay đặt lên: Cậu khá hơn chưa? – Là Minh Nhật với máy quay trên tay.
- Đỡ nhiều rồi. – Tôi trả lời, tiện thể thắc mắc: Sao không thấy đội của cô tổng phụ trách đâu vậy?
- Bọn họ rủ nhau té cầu thang theo cậu hết rồi. – Minh Nhật vừa nói vừa cài đặt lại máy quay.
- Tất cả? – Tôi kinh hãi thì đúng hơn là kinh ngạc.
- Không chừa một ai. – Nhật nhấn mạnh, sau đó liếc nhìn Quân: Thôi tớ
đi quay phim cho trường đây. – Nói rồi Nhật vẫy tay và đi thẳng.
Đợi bóng Nhật khuất, tôi ghé miệng vào tai Quân: Sao anh lại làm vậy với đội nhảy? – Tôi có thể chắc chắn người làm điều đó là Quân, hơn nữa còn là vì tôi, thêm vào đó là ánh mắt của Nhật vừa rồi làm tôi càng khẳng
định. Làm gì có chuyện cả đội trùng hợp té cầu thang như có lời nguyền
như thế.
- Vì bọn họ hại em. – Quân cũng không giấu diếm.
- Là bọn họ? – Tôi kinh ngạc. Dù linh cảm là mình không tự té nhưng tôi vẫn cố gạt đi, hóa ra điều đó hoàn toàn đúng.
- Là Diệu My cầm đầu. Con nhỏ đó ghen tức với em vì em được nhảy trên
cùng, lại cái vụ video trên Youtube làm nó nghĩ em chơi nổi, cho nên
muốn làm em không thể tham gia văn nghệ. – Tiếng Quân rất nhỏ, vừa đủ
cho mình tôi nghe.
- Làm sao anh biết? – Quân có khả năng điều tra đến thế sao?
- Là do điện thoại của em ghi âm lại đoạn tụi nó nói chuyện lúc em vừa ngã. – Quân kiên nhẫn giải thích.
Phải rồi, tôi còn tưởng điện thoại bị mất, hóa ra là Quân đã tìm thấy
và cất đi. Hôm đó tôi vốn định ghi âm Nhật, không ngờ lại tóm được mấy
đứa con gái đó.
Tôi té đúng là rất đau, nhưng mà Quân làm vậy có hơi ác: Thật ra anh có thể làm họ bị đuổi học mà. – Nói xong nghĩ lại tôi
thấy mình ác hơn.
- Thằng Khoa năn nỉ anh.
Tôi lúc này đã hiểu
ra một phần vấn đề, chỉ còn một chút thắc mắc thôi: Thế anh bắt bọn họ
tự lăn xuống cầu thang sao? – Tôi nghĩ Quân sẽ không đẩy họ đâu.
- Từng người đẩy nhau.
- Thế còn người cuối cùng?
- Diệu My cuối cùng, Khoa đẩy.
Đến lúc này, trong lòng tôi chỉ còn một câu: Ngạo Quân, anh quá hiểm!
Ban đầu, tôi chỉ định đế