Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Hạnh Phúc Không Mua Được Tiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323300

Bình chọn: 9.00/10/330 lượt.

i.

Thật hay khi đám Diệu My vào đây đúng lúc tôi đang nghe đến đoạn này.

Diệu My đi cùng nhóm nhảy của cô tổng phụ trách. Bọn họ đi vào, dùng
nhiều ánh mắt để nhìn tôi. Người thì sợ hãi, có người dò xét, thêm vào
đó là đe dọa, nhưng nổi bật nhất là ánh mắt như có lửa của My.

- Tôi muốn xin số điện thoại của cậu. – My lấp liếm ngay cái nhìn mà tôi đã kịp bắt lấy, cười cười đến gần tôi.

Tôi im lặng, không thể nói, nếu không nhất định sẽ cay độc vài câu.

- Minh An, sao cậu khó chịu quá vậy? Cho hay không thì nói một tiếng! – Thảo Uyên nhăn mặt.

Tôi vẫn im lặng nhìn họ, chậm rãi tháo headphone ra khỏi tai.

Bọn họ nhìn tôi như vỡ lẽ, sau đó Bảo Vy tươi cười, nhẹ nhàng nhắc lại: Bọn tớ muốn xin số cậu. Sau này chúng mình làm bạn, có gì vui sẽ gọi
cho cậu.

Lũ ngốc này thì ra tưởng tôi không nghe thấy nên không trả
lời. Nhạc bên tai tôi rất nhỏ, phòng lại kín, sao có thể không nghe
được. Nhưng nghe thì đã làm sao? Tôi vẫn im lặng.

- Cậu có muốn cho tụi mình số không vậy? – Thu Thủy mất kiên nhẫn.

Tôi chau mày, ánh mắt dè chừng nhìn xuống chiếc điện thoại trong tay, vội vàng đem cất nó vào túi, rồi nhìn họ lắc đầu.

Thấy biểu hiện này, họ không nhìn tôi nữa, đưa mắt ra hiệu cho nhau gì
đó. Vài giây sau, Khánh Uyên đi đến chốt cửa, dùng áo khoác của mình
treo lên, che đi ô kính nhỏ để tránh bên ngoài nhìn vào.

Bọn họ lôi
tôi từ trên dãy bàn xuống, ra sức cướp lấy điện thoại trong tay. Tôi
không thể hét lên, chỉ biết giằng mạnh lại, nhất định không buông tay
ra.

- Đánh nó! Đánh vào người thôi, đừng đánh lên mặt. – Giọng Diệu My khe khẽ.

Cả đám liền đẩy tôi khụy xuống. Tôi vùng chạy, nhưng bị kéo ngược lại,
rồi có một lực mạnh làm tôi ngã sóng soài. Đáp người xuống nền nhà cứng
và lạnh, tôi đau đến nhăn mặt, cả người chẳng còn muốn đứng lên. Thấy
tôi như thế, tất cả vây vào đánh, đứa thì đạp, đứa thì đá. Chúng nó chỉ
đánh, không dám chửi rủa, sợ bên ngoài sẽ nghe thấy.

Lũ con gái này
thường ngày chân yếu tay mềm, tại sao lúc đánh nhau lại khỏe thế này?
Tôi đau tím tái người, không thể la, cũng không thể khóc, chỉ biết cắn
môi đến bật máu. Một đứa nào đó đạp mạnh vào bụng tôi. Cơn tức bụng cùng buồn áo trào lên, rồi chuyển thành một trận đau thắt ruột. Hai mắt tôi
mờ đi, mồ hôi rịn trên trán, từ từ chìm vào vô thức.

*

Ý thức của tôi dần trở lại khi nghe bên tai có tiếng Nhật, má bị ai đó tát nhẹ nhưng liên tục.

Tôi mở mắt ra. Quả nhiên là Nhật đang ở đây, mắt nhìn tôi đau xót cùng
nhẹ nhõm. Trông cậu ấy lúc này giống như một ông chồng đứng ngoài đợi vợ sinh, vẻ mặt căng ra đầy lo lắng. Đến khi nghe tin đã sinh, mặt liền
dãn ra nhưng sự căng thẳng chưa thể tan đi ngay, tuy nhiên đã thấp
thoáng nét hạnh phúc. Rồi khi nhìn vợ mình ướt đẫm mồ hôi nằm trên
giường, mắt lại se sắt vì xót xa.

Nhật không đỡ tôi đứng lên mà kéo tôi ôm vào lòng. Tôi không đẩy cậu ấy ra, vì cả người đều quá đau đớn và mệt mỏi.

- Sao cậu liều thế hả? Lỡ có chuyện gì thì tớ biết làm thế nào? – Nhật thì thầm vào tai tôi.

Tôi biết Nhật không mong câu trả lời, vì ngay khi nói xong, cậu ấy bế tôi lên, từng bước vững trãi đi ra ngoài.

Tôi không vùng vẫy, cũng chẳng khó chịu, chỉ xò tay vào túi Nhật, lấy
ra một vật qua trọng, ôm vào lòng, sau đó nằm im để cậu ấy tùy ý bế
mình.

Nhật mang tôi xuống phòng y tế. Nơi này vẫn như lần đầu tiên tôi đến, không một bóng y tác hay bác sỹ.

Vừa được đặt xuống giường, tôi liền cắn môi vì cảm giác đau đớn trào
lên. Cả người tôi chỗ nào cũng đau, phần nào cũng nhức, giống như đang
vừa nằm trên một bàn toàn kim nhọn, vừa bị người khác đánh đấm túi bụi.

Chẳng thể kêu lên, tôi chỉ biết thở từng hơi mệt nhọc, hy vọng như thế có thể bớt đau.

- Đừng bao giờ làm vậy một lần nào nữa! – Nhật nghiêm giọng, ánh mắt nhìn tôi vừa phẫn nộ, lại vừa ôn nhu.

Tôi gật đầu. Có ai điên mà muốn bị đánh.

Không có sự phản khác từ tôi, Nhật thở mạnh ra như để làm cơn giận giảm đi phần nào.

- Ngủ đi! Tớ canh chừng cho cậu ngủ. – Cậu ấy nói như ra lệnh, sự tức giận làm giọng trở nên gay gắt.

Tôi nhìn Nhật nghi hoặc. Cậu ấy sẽ ở đây canh, bỏ cả giờ lên lớp sao?
Hay là khi tôi ngủ rồi, cậu ấy sẽ rời đi? Mở mắt tỉnh táo mà còn chẳng
thể giữ được bước chân người rời đi, ngủ rồi, liệu có thể sao?

Hình như Nhật hiểu được tâm tư của tôi, liền trấn an: Yên tâm ngủ đi!

Tôi cũng mệt rồi, ai đi ai ở chẳng còn sức quản nữa. Sức lực của một
người dù có mạnh đến mấy cũng không thể giữ được một con người đã nhất
quyết rời đi. Cho nên mặc kệ, tôi nhắm mắt lại tìm giấc ngủ.

Những
cơn mộng mị chập chờn chẳng chịu buông tha, tôi giật mình thoảng thốt,
nhưng rõ ràng không hề tỉnh giấc. Lại là màn sương mù mịt không rõ
phương hướng. Tôi lang thang ở đó, nhìn quanh ngoài sương ra cũng chỉ có sương. Cái lạnh thấm chậm nhưng thật sâu vào da thịt, vị mằn mặn của
sương đọng tr


Old school Easter eggs.